Hãn Phu - Neleta [Edit - Hoà...

By haotuyet3911

500K 22.7K 2.5K

Tác giả: Neleta Editor: Hạo Tuyết Nguồn: Wikidich Thể loại: Xuyên không, cổ trang, chủng điền, 1v1, sinh tử... More

Văn án
Chương 60: Cố nguyên cao
Chương 61: Tưởng Khang Thần
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65: Quỹ cứu trợ
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78: Rời khỏi tông tộc (1)
Chương 79: Rời khỏi tông tộc (2)
Chương 80: Rời khỏi tông tộc (3)
Chương 81: Rời khỏi tông tộc (4)
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91: Huynh có nguyện ý làm tức phụ ta?
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99: Tống gia (1)
Chương 100: Tống gia (2)
Chương 101: Tống gia (3)
Chương 102: Tống gia (4)
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108: Bắt cóc (1)
Chương 109: Bắt cóc (2)
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143: Chân tướng (1)
Chương 144. Chân tướng (2)
Chương 145. Chân tướng (3)
Chương 146. Đại hoè thụ
Chương 147: Quyết định trọng đại
Chương 148: Cha không được mắng Hi ca ca
Chương 149. Người đáng thương
Chương 150. Hối lỗi
Chương 151: Lên kinh thành
Chương 152: Quân sinh ta chưa sinh
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157: Diện thánh
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165: Tiên quả (1)
Chương 166: Tiên quả (2)
Chương 167: Tiên quả (3)
Chương 168: Tiên quả (4)
Chương 169: Tiên thủy (1)
Chương 170: Tiên thủy (2)
Chương 171: Tiên thủy (3)
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176: Võ gia (1)
Chương 177: Võ gia (2)
Chương 178: Võ gia (3)
Chương 179: Võ gia (4)
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200: Hỉ mạch
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208: Có trò hay để chơi rồi
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214: Sát Hồ lệnh
Chương 215
Chương 216
Chương 217: Đại hôn (1)
Chương 218: Đại hôn (2)
Chương 219
Chương 220
Chương 221: Sinh (1)
Chương 222: Sinh (2)
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233: Hoàn

Chương 201

3.7K 144 18
By haotuyet3911

Ở thôn Trung Dũng, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An qua ngày rất có tư vị. Ở kinh thành, hai người đều bận không nói, lại ở phủ tướng quân, có nhiều chuyện không tiện, nên chuyện ân ái đều rất ít. Lúc này trở lại trong thôn, lại ở nhà của mình, hai người xem như không còn cố kỵ, hàng đêm điên loan đảo phượng, đặc biệt là Vương Thạch Tỉnh, hắn chính là nghẹn hỏng rồi, có linh tuyền và linh nhũ, nên không sợ Thiệu Vân An mệt hoặc bị thương, Vương Thạch Tỉnh càng không kiêng nể gì, thế cho nên Thiệu Vân An mỗi ngày ngủ dậy đều là bộ dáng xuân tình tràn đầy, vài vị 'lão nhân gia' nhìn xem không biết có nên nhắc nhở bọn họ chú ý thân mình hay không.

Ở trong rừng trà cổ, Vương Thạch Tỉnh dựa vào cây trà cổ, hai mắt hắc trầm nhìn xuống người giữa hai chân hắn, trong cổ họng áp lực gầm nhẹ. Áo đã chảy xuống đến vai, Thiệu Vân An quỳ trước mặt Vương Thạch Tỉnh, đang phun ra nuốt vào cự thú của hắn. Do tính cách hiện đại, Thiệu Vân An mỗi lần đều sẽ làm một điều gì đó khác làm Vương Thạch Tỉnh phá lệ thỏa mãn, thế cho nên Vương Thạch Tỉnh vốn dĩ là cổ nhân 'cổ hủ', nhưng bị y ảnh hưởng cũng càng ngày càng không kiên dè. Nếu là trước kia, Vương Thạch Tỉnh sao có thể sẽ cùng người nào đánh dã chiến, đó là chuyện nghĩ không cũng nghĩ được, nhưng hiện tại, hắn chỉ biết cảm thấy dị thường hưng phấn.

Tám lượng thịt của Vương Thạch Tỉnh khi đã hoàn toàn thức tỉnh so với 'cự thú' tuyệt không nói quá. Lúc này, cự thú kia đang ở trong miệng Thiệu Vân An ra vào, cứ việc chỉ có thể đi vào một nửa, nhưng dâm mĩ như vậy càng kích thích dục niệm Vương Thạch Tỉnh. Bên tai là tư tư tiếng nước, Vương Thạch Tỉnh hầu kết động, đột nhiên rút ra bản thân, đẩy Thiệu Vân An xuống đấtt, xoay đối phương lại, để đối phương đưa lưng về phía mình, động tác thô bạo kéo xuống quần y, đề thương ra trận.

"Ưm~~Ah~~"

Đột nhiên bị xông vào, Thiệu Vân An không chỉ không cảm thấy đau, ngược lại thoải mái ngưởn cổ lên, nheo mắt, loại đột nhiên bị xỏ xuyên này thật là......

"Tỉnh ca, dùng sức, ah.... ah...."

Ở nơi rừng râm tối tăm, cái mông ở ngay trước mắt mình, Vương Thạch Tỉnh hung hăng đâm cự thú mình vào nơi đẫm mât của Thiệu Vân An, trong đầu hiện lên một câu: không còn bận tâm bóng đèn nào cả.

Để ba hài tử ở lại kinh thành quả thực chính xác!

Trong rừng cây, Thiệu Vân An không them kiềm chế tiếng kêu, Vương Thạch Tỉnh giống như động cơ vĩnh cữu mà hung mãnh ra vào. Ở trong không gian đang tắm, Hổ ca căn bản không biết hai người kia đang làm gì. Khi tiếng kêu rốt cuộc ngừng lại, Thiệu Vân An thở hồng hộc nằm xuống lá khô trên đất, ngón tay đều nâng không nổi.

"Tỉnh ca...... Huynh thật mạnh......"

Được tức phụ khen, trong mắt Vương Thạch Tỉnh rất sung sướng và kiêu ngạo. Cự thú còn chôn ở nơi ấm áp kia, Vương Thạch Tỉnh hôn mắt Thiệu Vân An, khó được nói ra: "Tức phụ vẫn chặt như vậy."

Thiệu Vân An vèo cười, Vương Thạch Tỉnh tính tình mạnh thì mạnh, nhưng muốn hắn nói ra một câu như vậy rất khó a.

"Tiểu tức phụ, ta ra nha."

"Ừm......"

Vương Thạch Tỉnh ra, Thiệu Vân An thuận thế nằm một bên, mị nhãn như tơ hỏi: "Hổ ca ở bên trong, sao vào tắm đây?"

"Không tắm."

Vương Thạch Tỉnh một tay xoa bụng Thiệu Vân An, một tay che lại nơi còn chưa khép lại của y. Quần áo hai người vẫn chưa cởi hết, Thiệu Vân An đè lại tay Vương Thạch Tỉnh đang đặt trên bụng mình, hỏi: "Ngươi không phải muốn hài tử chứ?"

Vương Thạch Tỉnh hỏi lại: "Nếu ta nói muốn thì sao?"

Thiệu Vân An rất không lưu tình mà hất bay tay hắn: "Vậy ngươi tự mình sinh đi."

Vương Thạch Tỉnh nằm xuống, ôm người vào lòng, kéo quần đối phương lên: "Vẫn không muốn sinh sao?"

"Không muốn. Ta không muốn to bụng, không sinh hài tử."

Thở dài, Vương Thạch Tỉnh dỗ nói: "Được, tiểu tức phụ không muốn sinh, vậy chúng ta không sinh. Đừng nhúc nhích, cùng ta nằm một lát."

Không màng dưới thân là lá khô bùn đất, Vương Thạch Tỉnh liền như vậy ôm Thiệu Vân An, lẳng lặng nhìn rừng rậm phía trên, hưởng thụ giờ phút ấm áp này. Thiệu Vân An nhắm mắt lại, nghe tiếng tim Vương Thạch Tỉnh đập, dường như đã lâu không yên bình như vậy.

Khi hai người xuống núi thì trời cũng đã chiều. Ai nấy đều nhìn không ra bọn họ ở trên núi đã đại chiến qua ba trăm hiệp. Xiêm y hai người vẫn như khi ra cửa, rất sạch sẽ, đương nhiên là dùng máy giặt và máy sấy trong không gian. Hổ ca đi sau hai người, Vương Thạch Tỉnh kéo một con vũ loan đã bị cắn chết.

Hai người mới vào cửa, quản gia Yến Phù Sinh liền bẩm báo nói người trong cung đến. Hai người nhanh chóng đi chính sảnh, lão phu nhân, lão chính quân và Túc Thần Dật bọn họ đều ở, còn có một vị khách lạ mặt.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa vào cửa, người nọ liền hành lễ nói: "Hầu gia, chính quân, hoàng thượng phái nô tài đưa tin cho hầu gia, chính quân."

Dứt lời, hắn lấy thư hai tay đưa ra. Vương Thạch Tỉnh tiếp nhận, mở ra. Chỉ lát sau, hắn giật mình. Yến Phù Sinh mang công công truyền tin đi nghỉ ngơi, Vương Thạch Tỉnh đem tin đưa cho Thiệu Vân An, hướng những người khác trong phòng nói: "Thiên tuế có thai, hoàng thượng triệu Vân An hồi kinh."

"A?"

Lão phu nhân, lão chính quân và Túc Thần Dật kinh hỉ, ngay cả Thiệu Vân An cũng ngẩng đầu: "Triệu ta hồi kinh sao?"

Vương Thạch Tỉnh: "Trong tin nói thiên tuế chỉ muốn ăn đồ ăn ngươi làm, nên triệu ngươi hồi kinh, ta ở lại."

Thiệu Vân An vừa nghe vội vàng cúi đầu, quả nhiên, trong tin viết muốn y nhanh chóng hồi kinh, Vương Thạch Tỉnh ở lại phụ trách ủ rượu, lão phu nhân và lão chính quân cao hứng không thôi, khi Thiệu Vân An xem xong, bọn họ cũng nhanh lấy lại nhìn kỹ một phen. Thiệu Vân An cũng rất cao hứng cho quân hậu, nhưng là: "Dương nãi tử quả còn chưa thu hoạch, Tỉnh ca không hiểu ủ rượu, ta không thể lập tức đi a. Ít nhất đợi dạy xong cho Tỉnh ca và Hà Tử ca mới được."

Trong không gian dương nãi tử quả đã chin, có thể ủ rượu, Thiệu Vân An tính thừa dịp lần này ủ rượu lấy ra phái người đưa đến nhà bán đấu giá, nhưng hiện tại khẳng định không thể lộ diện. Nhưng quân hậu mang thai là đại sự, lại chỉ muốn ăn thức ăn Thiệu Vân An làm, vạn sự dựng phu lớn nhất, Thiệu Vân An cũng không thể trì hoãn. Vài người thương lượng nửa ngày, cuối cùng quyết định, Thiệu Vân An trước viết thư cho quân hậu và Quách Tử Mục. Ủ rượu liên quan đến đại kế kiếm tiền, không thể qua loa. Y cần phải dạy cho Triệu Hà mới có thể yên tâm hồi kinh, đến lúc đó Vương Thạch Tỉnh ở lại trấn cửa ải. Trước khi y trở lại kinh thành, quân hậu bên kia phải nhờ Quách Tử Mục. Mà dương nãi tử quả trong không gian, cần một mình Thiệu Vân An tự mình ủ, Vương Thạch Tỉnh liền 'kiến nghị' dương nãi tử quả chất lượng tốt sẽ vận chuyển đến kinh thành cho Thiệu Vân An tự mình ủ, dù sao bọn họ có băng, có thể vận chuyển đường xa.

Đây là biện pháp tốt nhất, hoàng thượng và quân hậu nhất định có thể hiểu. Lão chính quân cũng lập tức viết thư phái người nhanh chóng đưa về vương phủ. Thiệu Vân An phải về kinh, bọn họ muốn ở lại giúp Vương Thạch Tỉnh, phủ tướng quân không có đặc biệt viết thư đến đây, chắc không cần bọn họ hồi kinh. Quân hậu có thai, không khí kinh thành tuyệt đối sẽ náo động, bọn họ ở lại thôn Trung Dũng kỳ thật không thể tốt hơn.

Trở lại phòng, Vương Thạch Tỉnh liền ôm Thiệu Vân An, sắp rời xa rồi. Thiệu Vân An cũng rất bất đắc dĩ: "Không nghĩ đến quân hậu sẽ nhanh như có thai." Dứt lời, y còn run lên, "Hẳn là có liên quan với tiên quả? Không phải nói nam nhân mang thai rất gian nan sao?" Khó có thể tưởng tượng bộ dáng quân hậu to bụng như thế nào!

"Khẳng định nguyên nhân là do tiên quả". Vương Thạch Tỉnh luyến tiếc Thiệu Vân An đi, bọn họ trở về chưa có ân ái mấy ngày, nhưng trong lòng hắn cũng biết, luyến tiếc cũng chỉ có thể là luyến tiếc.

Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh ra, nói: "Nhờ đại ca hỗ trợ tìm người đáng tin cậy giúp đỡ cùng nhau ủ. Sau này dương nãi tử tửu ta chuẩn bị toàn bộ giao ra, chúng ta chỉ ủ tinh phẩm, nếu đại ca nguyện ý tiếp nhận thì cho đại ca tiếp nhận. Huynh nói với đại ca, cho dù sau này người khác học được cũng không sợ, chỉ cần tinh phẩm ở trong tay chúng ta là được, mục tiêu của hầu phủ chúng ta là tinh phẩm và cao cấp."

Vương Thạch Tỉnh cũng nghiêm túc lên, nói: "Sau khi ngươi hồi kinh, ta sẽ đi phủ Sắc Nam gặp đại ca. "

.

.

.

Đối với Vĩnh Minh Đế mà nói, hiện tại cái gì cũng không quan trọng hơn chuyện quân hậu mang thai. Không sợ Thiệu Vân An không ủ rượu, hắn cũng không thể để quân hậu và thái tử tương lại đói bụng. Cũng may quân hậu vẫn tương đối lý trí, khi nhận được tin Thiệu Vân An gởi, y cũng không buồn bực, ngược lại có chút lo lắng Thiệu Vân An không ở, có thể ảnh hưởng đến việc ủ dương nãi tử tửu hay không. Nhưng y ăn uống thực sự không tốt, tuy nói Quách Tử Mục ngày ngày tiến cung nấu cơm cho y, nhưng quân hậu cũng phải thừa nhận, y không muốn để hoàng thượng và Quách Tử Mục gặp nhau nhiều, cứ việc hoàng thượng rất tận lực tránh gặp mặt Quách Tử Mục. Mặc kệ nói thế nào, Thiệu Vân An là cháu trai nhà mình, sai sử cũng tự tại hơn.

Quân hậu kêu Tưởng Khang Thần ở kinh thành tìm một địa phương thích hợp dựa theo thư Thiệu Vân An gởi, để xây phường ủ rượu. Đồng thời nhận được tin, Quách Tử Mục cũng thoải mái không ít. Thiệu Vân An tuy nói không thể lập tức quay lại, nhưng nhiều nhất là hơn nửa tháng là có thể hồi kinh. Nói thật, Quách Tử Mục cũng không thích tiến cung, y có thể cảm nhận được quân hậu cũng không muốn gặp y, hoặc là có thể nói có chút kiêng dè, y cũng không biết phải làm sao. Muốn nói người vui mừng nhất chắc là Vương Thanh và Ni Tử. Tưởng Mạt Hi mỗi ngày bận không gặp được người, Vương Thanh và Ni Tử ở lo lắng đại ca đồng thời cũng rất nhớ cha và cha nhỏ ở thôn Trung Dũng, hiện tại cha nhỏ sắp về tới, bọn nhỏ tất nhiên cao hứng.

Sau khi Thiệu Vân An đưa tin cho người đưa đến kinh thành thì lập tức bắt đầu dạy Triệu Hà ủ rượu. Khi dương nãi tử quả thu hoạch xong, y cũng sẽ hồi kinh, thời gian rất gấp gáp. Dương nãi tử quả đã bắt đầu thu hoạch, Thiệu Vân An ở nhà Lí chính dạy Triệu Hà cách xác định tỉ lệ trái cây ủ ra rượu tốt nhất, dương nãi tử tửu cũng sẽ phân cấp bậc định giá, đối chất lượng của trái cây rất quan trọng.

Triệu Hà học rất nghiêm túc, thậm chí còn ghi lại. Khi Thiệu Vân An nói cho y nói cho y biết sẽ dạy y cách ủ rượu, Triệu Hà liền theo nhi tử học nhận tự. Nhà Lí chính năm trước sau khi kiếm được tiền liền mua hơn mười mẫu đất, trồng cây ăn quả, còn trồng dương nãi tử quả, hiện tại nhà Lí chính thu được dương nãi tử quả toàn bộ đưa cho Triệu Hà luyện tập. Thiệu Vân An và Triệu Hà ở hậu viện nhà Lí chính dựng phòng ủ rượu, không muốn bị quấy rầy.

"Cho sulfur dioxide vào là bước mấu chốt nhất, nhưng nhất định phải cẩn thận, không thể bị trúng độc. Công cụ chúng ta còn quá đơn sơ, phải làm tốt phòng hộ, bước này ngươi cần thiết phải nắm chắc."

"Ừm!"

Phòng hộ kỹ càng, Triệu Hà rất tập trung.

Trời đã tối đen, đem những thùng rượu đã thêm sulfur dioxide vào rồi để một bên, Thiệu Vân An đẩy ra cửa sổ thông khí. Y và Vương Thạch Tỉnh lúc trước đã nghiên cứu một bộ thiết bị dùng để thêm sulfur dioxide, nên hiện tại thoát khí rất ít, nhưng vẫn rất gay mũi, bước mấu chốt để ủ rượu Triệu Hà đều ghi tạc trong lòng, chờ đến khi y hoàn toàn nắm rõ kỹ thuật ủ rượu, y sẽ tiêu hủy những gì y ghi chép. Nhận lấy nước Thiệu Vân An đưa, Triệu Hà kéo xuống mặt nạ bảo hộ uống vào ngụm, sau đó nói: "Nước nhà ngươi rất ngọt."

Thiệu Vân An cười nói: " Nước nhà ta là do Tỉnh ca lấy từ sau núi đó, ngươi biết, sau núi nhà ta là bảo địa mà."

Nghĩ đến tiên quả xuất phát từ đâu, tay Triệu Hà liền run, sau đó liền uống hết nước trong ống trúc. Thiệu Vân An nói: "Nước để ủ rượu sẽ dùng nước ở thôn chúng ta, nếu biết chỗ nào có nước phẩm chất tốt, sau này sẽ xây xưởng rượu ở gần đó. Bất quá đây cũng là chuyện về sau. Ta sau khi đi, ngươi ủ một bình giao cho Tỉnh ca, phải đánh dấu thời gian và phẩm cấp nha."

"Ngươi yên tâm."

Lười nhác vươn vai, Thiệu Vân An xoa xoa cổ: "Không còn sớm, ta trở về đây, dương nãi tử quả có thể phái người đi thu, qua mấy ngày nữa ta sẽ xuất phát. Khi đi ta muốn mang số dưỡng nãi tử quả đó theo."

"Chúng ta bên này sẽ chuẩn bị tốt, tùy thời sẽ bắt đầu thu. Ta đưa ngươi trở về."

"Không cần, ta không phải ra thôn mà."

Đánh cái ngáp, Thiệu Vân An mở cửa đi ra ngoài, Triệu Hà vội vàng đuổi kịp.

Lí chính và Triệu Nguyên Đức đều nói muốn đưa y trở về, nhưng Thiệu Vân An từ chối. Nhà y tuy rằng xa một chút, nhưng vẫn ở trong thôn. Hơn nữa Vương Thạch Tỉnh hiện tại là hầu gia, còn có thị vệ, có thể nói thôn Trung Dũng hiện tại là không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, rất an toàn. Từ biệt cả nhà Lí chính, Thiệu Vân An ngâm nga bài hát tiếng Anh đi về. Mấy ngày nay mỗi ngày đều phải khuya mới có thể về nhà, Thiệu Vân An cũng không cho Vương Thạch Tỉnh tới đón y, Vương Thạch Tỉnh mấy ngày nay đang quy hoạch xây từ đường, để trước khi y đi đem bản thiết kế cho y xem. Từ đường xây xong, y sẽ mang bọn nhỏ trở về một chuyến.

Xa xa là có thể nhìn thấy đèn lồng ngoài cửa nhà mình, Thiệu Vân An nhanh bước chân hơn, hôm nay tương đối trễ, Tỉnh ca khẳng định sốt ruột chờ. Vội vã về nhà Thiệu Vân An không để ý phía sau mình vụt qua một bóng đen. Sau đó trong nháy mắt, sau gáy Thiệu Vân An bị vật gì đó đập vào, bỗng nhiên bị đau, y mất đi ý thức.

Continue Reading

You'll Also Like

1.3M 134K 195
Tên gốc: 데뷔 못하면 죽는 병 걸림 (Demotjuk) Dịch tựa: Ra mắt hay Ra đi Tên tiếng Anh: Debut or Die Tác giả: Baek Deoksoo Tình trạng: Uncompleted Tag: Hiện đại...
3.1K 310 11
18+ không không, là cứu thế của tâm hồn em.
36.2K 4.4K 46
Truyện dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, cảm phiền không reup hay cover khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà.
2.4K 99 33
Đồng nhân Thiếu Niên Ca Hành Tác giả: 臂章勒迦爷 Link: https://beizhanglejiaye.lofter.com/ CP: Vô Tiêu, Vô Tâm x Tiêu Sắt Tình trạng: Hoàn. Note: chủ công