Trở về phòng, phu phu hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Qua một lát, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh vào phòng, thấp giọng hỏi: "Tỉnh ca, huynh nghĩ như thế nào?"

Vương Thạch Tỉnh cũng đè thấp âm thanh, nói: "Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Trước mắt chúng ta vẫn an toàn. Lần này tuy Hi nhi có lỗ mãng, nhưng cũng bớt cho chúng ta chút phiền toái. Cung nỏ và hỏa dược ta nghĩ sẽ lựa lúc nào đó lấy ra. Chỉ cần hai vật này, có thể làm Đại Yến ta trở thành bất bại chi địa. Hồ Cáp Nhĩ Quốc đừng hòng mơ tưởng Đại Yến ta."

Thiệu Vân An sắc mặt không tốt: "Chúng ta đã xem nhẹ hận ý của Hi nhi đối với Võ gia. Cung nỏ và hỏa dược bị bại lộ cũng không có gì, Yến Quốc binh lực không cường, nhà của chúng ta cũng khó bảo toàn bình an. Hoàng thượng kêu huynh huấn luyện binh lính dùng cung nỏ, lại cho gia gia giúp đỡ Hi nhi phụ trách tư vụ phường, trước mắt xem ra cả nhà chúng ta xem như trở thành tâm phúc chân chính của hoàng thượng. Ta hiện tại lo lắng Hi nhi. Nó đã bao lớn đâu, lại dám dùng cung nỏ giết người! Bụng trúng nỏ tiễn, tuyệt đối không thể sống, cho dù là ở thời đại kia của ta, thì cũng lành ít dữ nhiều."

Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An, trấn an y: "Hi nhi sớm thông tuệ, lại trải qua như vậy, nó muốn tìm Võ gia báo thù ta có thể lý giải. Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Ở chỗ này, hài tử mười ba mười bốn tuổi có thể làm cha, Hi nhi chín tuổi, tâm trí nó lại thành thục, chúng ta không thể xem nó như Thanh nhi mà dạy dỗ được." Hít một hơi thật sâu, Vương Thạch Tỉnh nói: "Hài tử Hồ Cáp Nhĩ Quốc bảy tám tuổi đã giết người. Ở biên quan, khi người Hồ xâm chiếm, những hài tử đó cũng cầm đao giết người. Không giết người, chính là bị giết, thậm chí, bị ăn."

Thiệu Vân An thực đau lòng: "Hi nhi hứng thú chế tạo thuyền lớn mà, chứ không phải làm việc cho hoàng thượng. Nó vẫn là hài tử, làm phường chủ cái gì chứ."

"Nơi này không phải nơi của các ngươi, ngay cả chúng ta chỉ là gia đình bình thường, ba hài tử đã sớm hiểu chuyện. Nó chọn con đường này, chúng ta chỉ có thể ủng hộ nó, làm chỗ dựa tốt cho nó."

Thiệu Vân An hít sâu vài hơi, dùng sức gật gật đầu: "Nếu không có đường lui, vậy nỗ lực làm tốt chỗ dựa cho bọn nhỏ!"

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất."

Ngoài cửa truyền đến tiếng Túc Thần Dật: "Thạch Tỉnh, Vân An, Khang Thần tới."

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức tách ra, Thiệu Vân An chà xát mặt, cùng Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài.

Tưởng Khang Thần đến đưa xá lợi tử. Nói đến thì thật oan cho người Đại Tư Quốc. Thiệu Vân An đúng là không có nhiều tiền như vậy trong người, nhưng nhà bán đấu giá Vân Long cũng có cổ phần của y. Y nói có tiền, ai dám nói không. Ngay cả nếu Thiệu Vân An không cần, y cũng sẽ không tiện nghi người Đại Tư Quốc. Đấu giá kết thúc, Thiệu Vân An liền lấy ra năm vạn tám ngàn lượng trong lợi nhuận của y đưa cho nhà bán đấu giá .

Tưởng Khang Thần chỉ đến đưa xá lợi tử, không có hỏi nhiều, y còn phải tiến cung gặp quân hậu. Buổi bán đấu giá lần này đạt được thành công, mỗi một vật phẩm bán ra đều sẽ khấu trừ hai phần lợi nhuận, kiếm nhiều tiền như vậy, Tưởng Khang Thần đương nhiên cao hứng. Tưởng Khang Thần không biết người làm trọng thương người Đại Tư Quốc là nhi tử của mình, nếu biết tuyệt đối y cười không nổi. Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, không nói cho y biết.

Hãn Phu - Neleta [Edit -  Hoàn]Where stories live. Discover now