Quách Tử Mục dùng sức gật đầu: "Ca yên tâm đi, ta sẽ thay Vân An và Thạch Tỉnh ca chăm sóc tốt chuyện trong nhà. Bất quá ca, huynh bận như vậy, chân có đau lắm không?"

Quách Tử Du cười nói: "Năm nay không biết tại sao, chân đều không đau nữa." Dừng một chút, hắn nói: "Có thể cả ngày ăn ngon ngủ ngon, chân tốt lên rất nhiều."

Quách Tử Mục không tin: "Thật sự không đau?"

"Thật sự, không lừa đệ." Quách Tử Du nâng chân bị thương lên, còn dùng sức gõ gõ, "Đệ xem, thật không đau."

Quách Tử Mục sờ sờ chân đại ca, thấy trên mặt đại ca tươi cười không giống như làm bộ, nên yên lòng. Lại cười thẹn thùng, Quách Tử Mục nói: "Ca, Vân An và Thạch Tỉnh ca thật đúng là quý nhân của chúng ta."

"Đúng vậy."

Chân đại ca không đau, mình có thể trở thành người hữu dụng, Quách Tử Mục đối với tương lai sau này rất thỏa mãn và chờ mong. Khi huynh trưởng cơm nước xong, Quách Tử Mục bưng tô đi. Y một chút cũng không mệt, trông đầu đều là chuyện tiệm điểm. Quách Tử Du thật mệt mỏi, đi phòng tắm tùy tiện tắm rửa một chút, liền lên giường ngủ. Quách Tử Mục ngủ không được, đơn giản đi phòng bếp làm điểm tâm.

Quách Tử Du ở trong phòng ăn cơm, Vương Thạch Tỉnh cũng đồng dạng ở trong phòng ăn cơm. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày đều mang theo nước, nước là linh tuyền pha linh nhũ. Vương Thạch Tỉnh mang theo nước cũng sẽ phân cho Quách Tử Du một ít, cho nên chân Quách Tử Du mới không bị do làm việc cường độ cao mỗi ngày làm đau đớn.

Vương Thạch Tỉnh ăn cơm, Thiệu Vân An nói cho hắn nghe chuyện trong nhà. Nghe được Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đều muốn ăn bò bít tết, Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu: "Chúng ta có muốn tự mình nuôi trâu bò không?"

Thiệu Vân An lắc đầu: "Nơi này của các huynh giết trâu bò là phạm pháp, vẫn là đừng, ta không muôn để người các mượn cớ chỉnh chúng ta. Bất quá ta muốn đào cái ao nuôi cá là thật sự. Chúng ta tự mình ăn, còn có thể cung cấp tửu lầu nữa. Sao nơi này của các huynh không thấy ai ăn cá vậy, bán cá cũng ít."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Chờ bận xong chuyện thu hoạch trà ta liền đào ao cá. Nơi này song ngòi nhiều, cá dễ sinh sống. Không ăn cá là vì ngại cá tanh, em làm cá bảo đảm ăn ngon."

"Đúng rồi. Huynh trước nuôi cá con ở trong không gian đi, nhà chúng ta sau này sẽ ăn cá trong không gian nuôi."

"Được. Chuyện này đơn giản."

'Cốc cốc cốc'

Thiệu Vân An kinh ngạc mà nhìn Vương Thạch Tỉnh: "Ai vậy, đã trễ thế này." Nói xong, y đứng dậy mở cửa. Vương Thạch Tỉnh buông đũa, cũng đi theo ra ngoài, mở cửa, Thiệu Vân An vẻ mặt giật mình: "Hai con sao còn chưa ngủ? "

"Cha nhỏ, đại ca tìm ngài." Vương Thanh thực bất đắc dĩ.

Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình mà ngẩng đầu nhìn An thúc, mở miệng: "Thuyền."

Thiệu Vân An giơ tay đỡ trán: "Con sẽ không phải từ khi cơm nước xong đến bây giờ vẫn luôn muốn nhìn thuyền?"

Tưởng Mạt Hi thực nghiêm túc gật đầu, chính là rất muốn xem thuyền. Vương Thanh nói: "Đại ca cũng không có tâm tư chơi khối Rubik. "

Hãn Phu - Neleta [Edit -  Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ