[耽] NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN - Ngữ...

By xiandzg

1.3M 81.9K 37.7K

NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: đam mĩ cổ trang, triều đình giang hồ, suy luận phá án... More

Giới thiệu
(Q1) Chương 1. Hoàng cung mất trộm
Chương 2. Tuyết lớn phủ núi
Chương 3. Một lời cảnh cáo
Chương 4. Quy củ giang hồ
Chương 5. Mạng tơ chuông bạc
Chương 6. Nửa đêm trị thương
Chương 7. Ai là hung thủ
Chương 8. Ác mộng xưa cũ
Chương 9. Tầng tầng nghi kị
Chương 10. Bát tự khắc chồn
Chương 11. Quân lệnh Hổ phù
Chương 12. Hộp đựng ám khí
Chương 13. Bóng đen kì bí
Chương 14. Dây leo sau núi
Chương 15. Vụ án mạng mới
Chương 16. Muốn hợp tác không
Chương 17. Hồi lang dị hưởng
Chương 18. Mãnh chưởng đoạt mệnh
Chương 19. Bốn người còn lại
Chương 20. Đêm dài đằng đẵng
Chương 21. Đâu là chân tướng
Chương 22. Khởi hành riêng rẽ
Chương 23. Xá Lợi xuất hiện
Chương 24. Ngựa thần Phi Sương
Chương 25. Hoa đăng sơ thượng
(Q2) Chương 26. Đồng dao thiếu nhi
Chương 27. Huynh đệ Hứa gia
Chương 28. Năm con dê nhỏ
Chương 29. Nữ tử thanh lâu
Chương 30. Võ quán Hổ Khiếu
Chương 31. Thanh âm của quỷ
Chương 32. Sử dụng cực hình
Chương 33. Ai đang nói dối
Chương 34. Quan hệ thúc tẩu
Chương 35. Củ cải vương bùn
Chương 36. Hai phần chân tướng
Chương 37. Là người hay quỷ
Chương 38. Men say ngày xuân
Chương 39. Lai lịch bất minh
Chương 40. Bách mật nhất sơ
Chương 41. Một chiếc túi thơm
Chương 42. Lời đồng dao mới
Chương 43. Lũ lớn tràn thành
Chương 44. Hoang ngôn chân tướng
Chương 45. Vô cùng đáng xem
Chương 46. Thổ phỉ trong rừng
Chương 47. Người cũ việc cũ
Chương 48. Đêm khuya bầu bạn
Chương 49. Tháng Ba cuối xuân
Chương 50. Tư Xuyên bí đồ
Chương 51. Tâm tư hỗn loạn
(Q3) Chương 52. Thần y Quỷ Thứ
Chương 53. Viên phủ đáng ngờ
Chương 54. Chuyện ở Mê Tung
Chương 55. Có ngươi thật tốt
Chương 56. Lời nguyền vu nữ
Chương 57. Hiệp lộ tương phùng
Chương 58. Giết người từ xa
Chương 59. Độc nhập tâm mạch
Chương 60. Tình chi sở chung
Chương 61. Một mảnh tuyết bụi
Chương 62. Hai tiểu hài nhi
Chương 63. Tích cực ăn cơm
Chương 64. Văn thân bà bà
Chương 65. Cơ quan bí đồ
Chương 66. Hồ sơ ngày cũ
Chương 67. Hai đầu tương tư
Chương 68. Tai hoạ đã định
Chương 69. Kí kiến quân tử
Chương 70. Địa cung bí mật
Chương 71. Tình thâm tựa mệnh
Chương 72. Cửu biệt trùng phùng
Chương 73. Hạ nơi Vương thành
Chương 74. Không mời mà đến
Chương 75. Linh chi sơ hiện
Chương 76. Trở lại Nhạn thành
Chương 77. Hồng vũ loạn phi
(Q4) Chương 78. Nghi án Dương phủ
Chương 79. Tây Bắc hùng vĩ
Chương 80. Khổng Tử nào nói
Chương 81. Du y A Côn
Chương 82. Thiết lập minh ước
Chương 83. Sấm rền đuổi sói
Chương 84. Phong Vũ môn chủ
Chương 85. Tiên quốc yên vui
Chương 86. Chính là thần tiên
Chương 87. Ta dỗ ngươi ngủ
Chương 88. Dạ thám mê trận
Chương 89. Đất để dụng võ
Chương 90. Một mình phá trận
Chương 91. Đại chiến sắp tới
Chương 92. Tâm duyệt quân hề
Chương 93. Lão Đàm Thái y
Chương 94. Thư từ Giang gia
Chương 95. Nhạn thành vào đông
Chương 96. Thần kinh hồ điệp
Chương 97. Cựu thần tiền triều
Chương 98. Mĩ nhân như yêu
Chương 99. Con rối hình người
Chương 100. Trăm phương ngàn kế
Chương 101. Mười thành Tây Bắc
Chương 102. Duy nguyện quân an
Chương 103. Đánh tan quân địch
Chương 104. Thắng lợi hoàn toàn
Chương 105. Một đường xuôi Nam
(Q5) Chương 106. Biến cố Giang môn
Chương 107. Ra tay cứu nạn
Chương 108. Kinh nghiệm với chồn
Chương 109. Tìm người giúp đỡ
Chương 110. Một cây đàn cổ
Chương 111. Thành nhỏ Giang Nam
Chương 112. Linh chi ở đâu
Chương 113. Một toà cổ trấn
Chương 114. Tới trấn Râm Bụt
Chương 115. Ai đang tính kế
Chương 116. Linh chi khắp nơi
Chương 117. Xương vùi đất hoang
Chương 118. Ẩn sĩ điên rồ
Chương 119. Quay lại Giang gia
Chương 121. Ai là cố nhân
Chương 122. Một người con gái
Chương 123. Hai hổ tranh đấu
Chương 124. Chủ tớ hai người
Chương 125. Vị chưởng môn mới
Chương 126. Ai đã giết ai
Chương 127. Phụ nhân tuyết y
Chương 128. Tây Nam thời loạn
Chương 129. Thật thật giả giả
Chương 130. Viên Viên cô nương
Chương 131. Thư viện Mai Liễu
Chương 132. Chức vị Minh chủ
Chương 133. Quần hùng tề tựu
Chương 134. Cớ sao là ngươi
Chương 135. Xuôi Nam truy tìm
(Q6) Chương 136. Chồn từ trên trời
Chương 137. Vu sư ác bá
Chương 138. Khu nhà cổ quái
Chương 139. Quỷ trong núi sâu
Chương 140. Vượn lớn phá thành
Chương 141. Thu hoạch tình cờ
Chương 142. Toà thành trống không
Chương 143. Đến cũng đến rồi
Chương 144. Bầy voi đã tới
Chương 145. Viện trợ đa phương
Chương 146. Cam tâm tình nguyện
Chương 147. Tây Nam bạo loạn
Chương 148. Thâm nhập địa cung
Chương 149. Điều binh khiển tướng
Chương 150. Nửa bình giải dược
Chương 151. Một nhóm thợ mộc
Chương 152. Thần y thảo nguyên
Chương 153. Một con ngỗng tiên
Chương 154. Hành lí tình yêu
Chương 155. Chiến thắng mở đầu
Chương 156. Chân tướng Hắc Sa
Chương 157. Cùng vì cuộc chiến
Chương 158. Trời sẽ đổ mưa
Chương 159. Đời này có ngươi
Phiên ngoại 1. Minh chủ võ lâm
Phiên ngoại 2. Có phải cố nhân
Phiên ngoại 3. Mưa xuân mịt mù
Tổng hợp đoản văn + fanart (210605)
Phiên ngoại xuất bản 1. Ngày hè

Chương 120. Một bức mật chỉ

5.6K 353 29
By xiandzg

Nguyệt Viên Viên hôm nay mặc y phục đỏ rực, lúc đánh đàn ống tay áo rủ xuống như nước chảy, nhìn không còn giống nha hoàn, mà như một tiểu thư đài các nào đó. Giang Lăng Phi cười nói: "Cài thêm cái trâm đính hoa ngọc nữa là gả đi được rồi đấy."

"Cái gì, ta không gả đi đâu hết." Nguyệt Viên Viên đè lại dây đàn, "Bộ đồ này Lưu thẩm mang đến cho ta hồi sáng, nàng đúng là thích nịnh hót, lúc Tam thiếu gia không có ở nhà, dù không bạc đãi nhưng cũng có cho ta y phục đẹp như này bao giờ đâu, khẳng định là muốn lấy lòng chưởng môn tương lai đây mà."

"Nhìn kiểu dáng y phục, chắc là nàng hiểu lầm giữa ta và ngươi có gì rồi." Giang Lăng Phi đặt chén rượu xuống, nhắc nhở, "Cẩn thận sau này không gả được cho ai nữa đâu."

Nguyệt Viên Viên không buồn để ý, thích hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao mình cũng chưa vội lấy chồng, còn đang chờ Tam thiếu gia nhậm chức Chưởng môn rồi đề bạt mình lên Đại quản gia của Giang phủ nữa chứ!

Đúng vậy, Viên Viên cô nương của chúng ta chính là có chí lớn như thế, trước khi lên được đến đỉnh cao sự nghiệp, thì yêu đương gì cũng dẹp hết qua một bên, dù có là Giang Tam thiếu tinh anh khiến giang hồ loá mắt ngưỡng mộ, nàng cũng không muốn gả.

"Người như Lưu thẩm trong nhà rất nhiều." Nguyệt Viên Viên nói tiếp, "Hiện tại mọi người đều biết Tiêu vương điện hạ thân thiết với cả Tam thiếu gia và Ngũ gia, chỉ mình với Đại thiếu gia là không, cho nên những người lúc trước vẫn luôn ở Thiên Nga lâu, hiện tại cũng đã bắt đầu dao động."

(*bản gốc là Hồng Hộc lâu, nhưng nghe hơi kì và đoạn dưới có sử dụng đến nghĩa của nó nữa nên mình dịch ra thuần việt luôn nhé)

Thiên Nga lâu là nơi ở của Giang Lăng Húc, bình thường người ra người vào tấp nập, vậy mà gần đây tiêu điều đến khó tả, còn Yên Nguyệt Sa lúc trước vạn năm không bóng người, lại đang ngày một đông đúc náo nhiệt, liên tục có người hiến bảo vật đến, nói để Tam thiếu gia và Viên cô nương thưởng thức giải sầu, cản cũng không nổi, không gian yên tĩnh cứ thế bị phá vỡ.

Giang Lăng Phi nhắm hờ mắt, tiếp tục chìm vào suy nghĩ. Gió mát đầu thu thổi hoa rơi, bóng cây lắc lư chập chờn, "xào xạc" cùng tiếng đàn vang vọng, hương thơm thoang thoảng, thanh âm mơ hồ, con người không khỏi thiu thiu buồn ngủ, chỉ là chiều hoàng hôn đang đẹp như vậy, rốt cục lại bị quấy nhiễu bởi một vị khách không mời mà đến.

Cửa sân "cọt kẹt" bị đẩy ra, tiếng đàn cũng im bặt, Nguyệt Viên Viên đứng dậy hành lễ: "Đại thiếu gia."

Giang Lăng Phi cũng mở mắt, vừa ngáp vừa ngồi dậy: "Đại ca đến có chuyện gì vậy?"

"Ta vừa qua thăm thúc phụ, thấy còn sớm nên ghé đây thăm ngươi luôn." Giang Lăng Húc ra hiệu cho những người còn lại lui đi, vào thẳng chủ đề, "Nghe nói Tiêu vương và Ngũ thúc vừa qua thành Kim Phong, hiện đang cùng về Giang gia?"

Giang Lăng Phi gật đầu: "Chắc mấy ngày nữa là về đến nơi." Hắn còn đang mơ màng buồn ngủ, vạt áo vẫn dính hơi rượu lẫn tàn hoa, không thể tưởng tượng nổi bộ dạng phóng đãng có thâm niên này thì liên quan gì đến ba chữ "chức chưởng môn".

Giang Lăng Húc nhìn tên đệ đệ này của mình, yết hầu nhấp nhô, rất rất muốn hỏi hắn một câu, vì sao?

Vì sao lại trở về, vì sao đột nhiên thân thiết với Ngũ thúc, vì sao Tiêu vương cũng muốn nhúng tay vào chuyện này, chuyện cây đàn cổ ở trong Nhã Nhạc Cư là thế nào, rốt cục Vân Ỷ Phong đã tìm thấy thứ gì... Hắn có vô vàng những nghi vấn, mấy tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều việc, việc nào cũng bất thường, quả thật khiến cho Giang Đại thiếu không kịp trở tay. Chức chưởng môn vốn dĩ ở trong tầm tay, đột nhiên trở thành trăng trong nước, cát trong gió, mờ mịt xa vời không tài nào với nổi.

Giang Lăng Húc đã hoàn toàn luống cuống.

Mặc dù trong mắt hạ nhân, Đại thiếu gia vẫn không khác gì bình thường, mỗi ngày xử lí việc trong nhà đâu ra đấy, nhưng chính hắn rõ hơn ai hết, nếu ba người Giang Lăng Phi, Giang Nam Chấn và Quý Yến Nhiên mà liên thủ thì kết cục sẽ ra sao.

Giang Lăng Phi nói: "Đại ca còn lạ gì khả năng của Ngũ thúc, kì thực ta cũng còn chẳng biết hắn làm thân được với Vương gia từ khi nào."

Hắn vừa nói vừa bình thản rót rượu: "Thật sự thì chức chưởng môn có gì tốt đâu? Chính mình phí sức, mà còn bị người ta tính kế hãm hại, nếu thúc phụ không phải chưởng môn, có lẽ đã không thành ra sống dở chết dở như bây giờ, Đại ca nói có đúng không?"

Giang Lăng Húc bưng chén rượu, ngón tay khẽ run, công sức suốt hơn mười năm nay tỉ mỉ thiết lập từng bước đi, đến lúc sắp đạt được mục đích rồi thì lại... Hắn dĩ nhiên không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì được.

Giang Lăng Phi thầm lắc đầu, một hơi uống cạn rượu hoa lê trong chén, cổ họng nhẹ nhàng khoan khoái, quả là rượu hảo hạng.

Tiếc rằng, có rượu ngon mà không được uống cùng tri âm đối ẩm, lại phải nhìn bộ mặt thâm cừu khổ hận của Đại ca, đúng là mất hứng.

...

Mùa thu ở thành Đan Phong, khắp nơi đều là rừng phong lá đỏ lá vàng, ở dưới ánh nắng càng thêm phần lộng lẫy.

Văn nhân tài tử tụ tập dạo chơi ngoài thành, lưu thương khúc thuỷ thơ ca vang trời. Vân Ỷ Phong thấy vui, cũng trà trộn vào thó mấy chén rượu của người khác, ăn hết nửa cái đùi gà nướng miễn phí, mới thoả mãn lau miệng, ôm quyền cáo từ cáo từ.

(*lưu thương khúc thuỷ: một trò chơi cổ, mọi người ngồi hai bên bờ làm thơ, chén rượu được thả xuôi dòng nước, bao giờ chén của mình trôi đến trước mặt thì phải uống)

Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngươi không làm vài câu à?"

"Thơ ta làm dĩ nhiên là viết cho Vương gia, sao có thể để người ngoài nghe được." Vân Ỷ Phong nói xong, còn tiện tay lấy đùi gà cho Mai Trúc Tùng, "Tiền bối nếm đi, thấy bảo đầu bếp đến từ thảo nguyên Thiên Luân, thử xem có đúng hương vị quê hương không."

Mai Trúc Tùng cười nói: "Từ sau đại thắng ở Tây Bắc, các bộ tộc đều kí hiệp ước hoà bình với Đại Lương, cơ hội giao lưu cũng nhiều hơn, không ít tộc nhân của ta đã đến được Đại Lương để học tập và buôn bán, tất cả đều nhờ công lao của Vương gia."

Vân Ỷ Phong lau tay sạch sẽ, lưu luyến thoáng nhìn về phía đỉnh núi.

Đời sống an ổn trù phú, văn hoá phồn thịnh, các bộ tộc hoà thuận vui vẻ, cùng đắm mình vào mỹ cảnh mùa thu lúc này.

Đây hẳn là cảnh tượng thái bình thịnh thế mà sử sách thường viết về.

Có điều, thái bình thịnh thế thì vẫn tồn tại phiền não của thái bình thịnh thế.

Cứ thử như thời loạn lạc, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, thì con người ta lấy đâu ra thời gian lục đục tranh giành nhau một cái chức Chưởng môn chết tiệt.

...

Trong hoàng cung, Lý Cảnh đang phê duyệt tấu chương. Ở chiếc bàn kê phía dưới, Lý Quân cũng cầm trên tay một cuốn sách nặng trịch, thiu thiu buồn ngủ, mơ mơ màng màng, chỉ hận không thể trực tiếp gục xuống thiếp đi ba trăm năm. Hắn cứ tưởng chuyến này về Vương thành, nhờ có một chút công lao nho nhỏ ở Tây Bắc mà mình sẽ được sống thư thư thái thái, nuôi chim trồng hoa, hưởng thụ sinh hoạt xa hoa của một Vương gia, ai dè người tính không bằng trời tính, cũng vì thấy biểu hiện của hắn ở Tây Bắc không giống bao cỏ, còn biết quan tâm đến đại cục, Lý Cảnh liền bắt hắn đọc luận về binh thư, lễ nghĩ quốc giáo, học cách làm một hoàng thân quốc thích cho đúng nghĩa, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai—dù sao Dương gia đã sụp đổ, cũng không sợ sẽ gây ra nhiễu loạn gì nữa.

Lý Quân chua xót không thôi, lấy hết bảy tám lượt dũng khí, vẫn không dám nói cho hoàng huynh, kì thật sau này hắn chỉ muốn mở tiệm may, hoặc cửa hàng chim hoa sâu bọ, hoặc là cửa hàng gì đấy mà thôi.

Đức Thịnh công công mang đến một phong thưc trầm giọng nói: "Phi Ưng vừa khẩn cấp đưa tới."

"Phi Ưng" không phải người nào, mà là tổ chức tình báo của triều đình, đại thể như một "Phong Vũ môn" chỉ nhận lệnh của Thiên tử. Lý Cảnh bóc vết sơn, bên trong chỉ có một trang giấy mỏng viết vài dòng chữ, nhưng lại làm cho hắn cau mày, một lúc lâu không nói gì. Bầu không khí có chút căng thẳng, áp lực khiến Lý Quân ngáp cũng không dám ngáp, hắn run rẩy nghĩ bụng, lại lại lại có chuyện gì nữa đây?

Mất một lúc, Lý Cảnh mới nhấc bút viết xuống một bức mật chỉ.

"Lệnh cho người cấp tốc gửi đến chỗ Tiêu vương điện hạ sớm nhất có thể!"

...

Giang gia sơn trang, khắp nơi đều trồng các loại cây cỏ lạ mắt, Vân Ỷ Phong dạo quanh một vòng, thích nhất vẫn là Yên Nguyệt Sa.

Giang Lăng Phi nói: "Thích thế thì ở thêm vài ngày đi, nho trên giàn cũng chín rồi, bao giờ hái xuống một ít, ta dạy ngươi chưng cất rượu. Còn có thịt hun khói Sở châu gửi tới nữa, xắt miếng ra nướng than, phối với rượu là tuyệt nhất đó."

"Cũng chỉ ở Yên Nguyệt Sa này, mới có chút vui thú nhân gian." Vân Ỷ Phong rót rượu, "Vừa rồi Viên Viên cô nương đưa ta đến Nhã Nhạc Cư, dọc đường gặp không ít người, nếu không phải sợ sệt hoảng hốt, thì ánh mắt cũng giống như đang phòng tặc vậy, dựng hết cả tóc gáy."

Giang Lăng Phi cười nói: "Chờ Ngũ thúc nhậm chức Chưởng môn xong, chúng ta cũng trở lại Vương thành thôi, Yên Nguyệt Sa này tốt thật đấy, nhưng ra khỏi Yên Nguyệt Sa thì buồn tẻ ngay, thà về với can nương còn hơn."

Hai người đang nói chuyện, Mai Trúc Tùng cũng xách hòm thuốc tiến vào từ ngoài sân, mấy ngày gần đây hắn tập trung xem bệnh cho Giang Nam Đấu, mất không ít công phu.

"Tiền bối, mau ngồi đi." Vân Ỷ Phong lấy ghế cho hắn, lại hỏi, "Giang chưởng môn sao rồi?"

"Đã khôi phục được kha khá." Mai Trúc Tùng nói, "Ta dùng châm cứu kích thích huyệt vị của hắn, đã thấy có chút phản ứng rồi."

Giang Lăng Phi phấn khởi: "Thật sao?"

Mai Trúc Tùng gật đầu: "Có điều vì tẩu hoả nhập ma trong lúc luyện công, tổn thương nguyên khí, nếu tỉnh lại e là vẫn lưu lại di chứng, chỉ nên tập trung điều dưỡng cho tốt, không đảm nhiệm chức vị Chưởng môn nữa thì hơn."

"Chỉ cần thúc phụ có thể tỉnh lại thôi, không quan trọng cái chức Chưởng môn đó." Giang Lăng Phi nói, "Cùng lắm thì ta mua cho hắn một toà nhà ở Vương thành an dưỡng tuổi già."

Về chuyện Giang gia sau này giao cho ai, mười ngày nữa sẽ diễn ra nghi thức nhậm chức Chưởng môn của Giang Nam Chấn. Tự tin của hắn vọt lên như mặt trời lên đỉnh, khiến cho thủ hạ đệ tử cũng vênh váo đắc ý, nghênh ngang như cua, mà người đứng mũi chịu sào chính là người của Giang Lăng Húc—bị châm chọc khiêu khích đã đành, lại còn không tài nào cãi lại nổi. Còn Giang Lăng Tự, bởi lúc trước chưa để lộ mũi dùi, dã tâm chưa kịp phô ra đã bị bóp nát, Lê Thanh Hải lại viết thư gửi đến, ra lệnh không được gây chuyện, cho nên mọi người chỉ quay về coi hắn là Tứ thiếu gia nhã nhặn như trước đây, cũng không thiệt hại mấy.

Có hạ nhân chanh chua còn đang vụng trộm chê cười, cái gì mà Thiên Nga lâu, xì, Đại thiếu gia thất thế rồi, giờ còn chẳng so được với gà trống thiến nữa là.

Hoàng hôn, Giang Nam Chấn đang nhắm mắt vận công, bốn phía gió lặng, ánh nến trên bàn lại có chút rung rinh.

Một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phòng.

Giang Nam Chấn mở mắt, lạnh lùng chất vấn đối phương: "Đống sổ sách kia rốt cục là thế nào?"

Vốn dĩ chẳng có "Cầm Si" nào hết, chỉ là trong lúc cấp bách, hắn nhớ tới cây đàn trong Nhã Nhạc Cư, mới thuận miệng bịa ra một câu chuyện đánh lừa Quý Yến Nhiên. Sự thật là từ đầu chí cuối, vẫn luôn chỉ có người áo đen bịt mặt này.

-
vtrans by xiandzg

Continue Reading

You'll Also Like

333K 1.9K 104
Nguồn: Sắc Hiệp Viện(Sachiepvien.net) Tác giả: Na Ngã Khả Bất Khốn Liễu Edit: me Văn án: Đối với Cố Dĩ Nguy,ngoại tình không chỉ có 1 lần mà chỉ có n...
17.9K 1.3K 30
Tên: [Mau Xuyên] Cướp nam phụ liền chạy thật kích thích. Hán Việt: Thưởng liễu nam phối tựu bào chân thứ kích [khoái xuyên] Tác giả: Hồ Dương Edit: T...
99.9K 7.6K 95
Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả. Truyện được lấy từ kho tàng đam mỹ Tác giả : Tây Tây Đặc Chủ thụ, Niên hạ, HE, Vô hạn lưu, truyện ng...
267K 8.6K 98
Tác giả: Khủng Long Xanh Thể loại: đam mỹ, ngược lúc đầu ngọt lúc sau, có H, HE, 1x1, ABO, AxO, học đường, sống lại, có con, có cảnh cưỡng ép quan hệ...