Ám sát

13.7K 153 6
                                    

Tác giả: Không Trung Cùng Hải

Thể loại: Cổ trang, đoản văn, ấm áp, HE

Editor: Bạch Bạch

Nhận xét: 

Mật mật ngọt ngào sau cái tựa đề lừa tình đầy u ám... 

...oOo...

Máu vẫn còn nóng, chậm rãi trượt trên thanh "Tật Phong" kiếm lạnh như băng, và một sinh mệnh cũng vừa theo dòng chảy đỏ sậm đó biến mất. Toái Mộng Vũ giơ kiếm lên, lau sạch vết máu. Nàng không thích máu, không có một nữ nhân nào thích máu cả. Toái Mộng Vũ cũng không ngoại lệ, đặc biệt sau khi giết người, nàng càng cực kỳ chán ghét máu. Nhưng nàng lại không thể không tiếp xúc với nó, đơn giản vì nàng là một sát thủ.


Kết cục của một sát thủ nếu ám sát thất bại là như thế nào, cho tới bây giờ Toái Mộng Vũ không hề nghĩ đến. Bởi vì nàng quá cường, quá mạnh nên trải qua vô số lần chấp hành nhiệm vụ, chưa từng có ai đào thoát nổi dưới tay nàng. Nhưng hiện tại, lòng tin của nàng đang dao động. Lần đầu tiên, Toái Mộng Vũ không có nắm chắc thắng lợi, đã qua sáu canh giờ, nàng hoàn toàn không có cơ hội động thủ, mục tiêu lần này cao minh vượt ngoài dự kiến của nàng.

Toái Mộng Vũ không muốn đợi nữa, nàng hơi phóng ra một tia sát khí, nàng muốn cho mục tiêu thấy bất an, thậm chí vì sợ hãi mà lộ sơ hở để nàng còn có cơ hội ra tay.

Ai cũng không nghĩ tới, nhưng Toái Mộng Vũ hiểu được, người nàng phải ám sát chính là một nữ tử, một nữ tử anh linh, xinh đẹp như mộng – Lăng Ba – Thánh nữ của Ma giáo.

Quả nhiên, ngửi thấy được hơi thở của nguy hiểm, thần sắc nàng kia hiện một tia biến hóa, hành động cũng không tự nhiên nữa, Lăng Ba rốt cuộc đã lộ ra sơ hở. Không thể bỏ lỡ thời cơ, Toái Mộng Vũ nắm chắc cơ hội, chớp nhoáng đâm ra một kiếm, thẳng hướng mi tâm (giữa trán) của Lăng Ba.

Lăng Ba trong mắt lúc này chỉ thấy một nữ tử giống như cơn gió, cùng kiếm khí cuồn cuộn lốc xoáy ào tới. Hình ảnh tuyệt thế phong hoa đó tiến vào lòng ngực nàng, đồng thời cũng đâm thẳng vào mi tâm của nàng.

Thánh nữ Ma giáo hiển nhiên không phải dùng để trang trí, rốt cuộc vẫn phải có thực lực. Thực lực có được không những mạnh, mà còn là rất mạnh.

"Phong hựu phiêu phiêu, vũ hựu tiêu tiêu
Bất hủ nhược mộng, mộng huyễn hư không"


Mộng thật trầm, phong thật lạnh. 

Lăng Ba thở dài, rút ra một thanh đao nho nhỏ, cong cong. Đao mang theo một cỗ khí dày đặc, tựa như là vừa mới trải qua một giấc mộng sâu thẳm mà ngọt ngào. Đao của nàng gọi là "Nhược Mộng".

"Nhược Mộng" đao vung lên nghênh đỡ "Tật Phong" kiếm.

Một nữ tử như giấc mộng đón đợi một nữ tử như làn gió.

Là đao giữ được kiếm? Hay là gió thổi tan mộng?.

Mộng vẫn phải tỉnh, mộng tỉnh luôn thành không.

Lăng Ba tiếp được một kiếm này, tay trái lại đồng thời lấy ra một thanh đao khác, "Thụy Mộng"(Ngủ say) đao và thi triển "Thụy Mộng" chiêu thức. 

Từ từ rút đao, rút đao từ từ. Ôn tồn ra chiêu, ra chiêu ôn tồn. Nàng dường như không vội vã chút nào, thậm chí còn nhắm chặt đôi mắt, phảng phất tựa đang say mê trong một giấc mộng tuyệt vời.

Toái Mộng Vũ làm sao còn tiếp được chiêu nào, bởi vì nàng chỉ liếc mắt một cái, liền như rơi vào trong mộng của Lăng Ba, hoàn toàn bị hấp dẫn, tất cả thế giới, tất cả ý niệm đều rơi vào trong giấc mộng dịu dàng kia, không màu sắc, không tiếng động.

Mộng là hư ảo, đao là chân thật, rơi vào ngủ mơ như Toái Mộng Vũ còn có thể phá giải được không?

Đối mặt với Thánh nữ Ma giáo, Toái Mộng Vũ đương nhiên không cho rằng chỉ cần vẫy tay một cái là lấy được mạng của Lăng Ba, cho nên chiêu thứ nhất chính là làm mồi nhử, kế tiếp mới là chiêu quan trọng nhất, thực lực nhất xuất ra. 

Toái Mộng Vũ cực tin tưởng chiêu thứ hai này. Thân là một sát thủ, quan trọng nhất chính là một chiêu tất sát, tối kị cùng địch đánh lâu dài. Bởi vậy, Toái Mộng Vũ đem tất cả sở học, kinh nghiệm, công lực dồn lại trong chiêu này, có thể nói là chắc chắn mục tiêu phải chết. Hiện tại, nàng rốt cục phải xuất ra...

...Nhưng nàng không còn cơ hội, ngay khi Toái Mộng Vũ còn chưa kịp vận khí, thân hình Lăng Ba thoáng chuyển động, "Nhược Mộng" đã kề ở trên cổ họng nàng. Từ thanh đao truyền đến hơi lạnh tử vong khiến Toái Mộng Vũ không thể không dừng lại tất cả động tác.

Lăng Ba tỉ mì đánh giá Toái Mộng Vũ từ trên xuống dưới, khẽ cười cười, ngón tay thoăn thoắt điểm mấy chỗ huyệt vị trên người Toái Mộng Vũ, che lại của nàng nội lực.

"Từ bây giờ, ta hỏi, ngươi trả lời !".

Toái Mộng Vũ liếc mắt xem thường nàng, ngoảnh đầu sau hướng khác, bằng cái gì bổn tiểu thư phải nghe ngươi nói.

Nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Lăng Ba không khỏi thấy hài lòng. Tuy là người ta đến ám sát mình, nhưng xem ra cũng thật dễ bỡn cợt, hơn nữa bộ dạng lại tốt như vậy, trước hết cùng nàng chơi đùa đi.

Trong lòng âm thầm tính toán, ngoài mặt Lăng Ba tà tà cười: "Hừ hừ, ta nói, ngươi không biết tình cảnh mình hiện tại thế nào sao? Rơi vào tay ta vẫn còn dám lên mặt, lá gan ngươi thật không nhỏ... Chậc, chậc, ta thích !".

Nhìn khuôn mặt diễm lệ đang tươi cười như ác ma, Toái Mộng Vũ trong lòng phát lạnh, không biết mình sẽ bị tra tấn thế nào. 

Như nhìn thấu tâm tư của nàng, Thánh nữ Lăng Ba tiến sát lại, tay phải đem Nhược Mộng đao kề trên cổ nàng, tay trái khẽ vuốt ve má nàng, cười nói: "Yên tâm, ngươi đẹp như vậy, ta làm sao có thể đem ngươi chịu khổ được".

Toái Mộng Vũ đỏ bừng mặt, cắn chặt đôi môi hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, im lặng không đáp tỏ vẻ phản kháng.

"A, a, thật đúng là quật cường nha. Vậy thì như thế này ngươi cũng không phản đối chứ?", Tay trái của ác ma rời khỏi hai má nàng, dừng lại ở bả vai nàng rồi tiếp tục trượt xuống dưới...

"Ngươi, ngươi, ngươi định làm gì?" thanh âm run rẩy hỏi.

"A, sờ ngực của ngươi mà, nhìn ngực của ngươi vừa lớn lại hấp dẫn thế, ta muốn sờ sờ xem sao. Úi! Ngươi biết nói chuyện! Ta còn tưởng rằng ngươi bị câm điếc cơ." Lăng Ba thản nhiên trả lời, không quên chớp chớp mắt vô tội.

"Dừng, dừng tay! Xin, xin dừng tay!". Toái Mộng Vũ gấp đến độ nước mắt đều trào ra. Tay của Lăng Ba liền dừng lại phía trên áo lót của nàng, tuy nói rằng tất cả mọi người đều là nữ nhân, nhưng cũng không có thật sự làm như vậy a!.

"Vậy ngươi chịu trả lời vấn đề của ta sao?" Lăng Ba hỏi dồn lại.

Cúi đầu, Toái Mộng Vũ không cam lòng khẽ hô một tiếng "Ừm".

Lăng Ba cười cười vừa ý, liền kêu thân tín truyền lệnh nói Thánh nữ hôm nay không gặp bất cứ kẻ nào, sau đó đem Toái Mộng Vũ đến khuê phòng của nàng. 

----------------- 
Toái Mộng Vũ ngơ ngác nhìn quanh, không nghĩ tới khuê phòng của ma nữ lại thanh nhã cùng giản khiết như vậy, nhìn thế nào cũng không ra đây là hương khuê của vị Thánh nữ Ma giáo đang làm võ lâm phải đau đầu.

Toái Mộng Vũ thử vận khí phá giải huyệt đạo bị Lăng Ba điểm lại, nàng phát hiện căn bản là phí công vô ích. Thủ pháp điểm huyệt của Lăng Ba vô cùng đặc biệt, dù nàng thử đi thử lại mọi cách đều không thành, cuối cùng vẫn đành chán nản buông tha cho. Giờ phút này nàng chỉ còn là một nữ tử yếu đuối bình thường, cả người không một chút võ công.

Giương mắt nhìn thân ảnh của Lăng Ba, từ lúc đem nàng đến nơi này, Lăng Ba không còn để ý nàng nữa, chỉ ngồi yên phía trước cửa sổ như đang mải suy tư. 

Toái Mộng Vũ cảm thấy một Lăng Ba lâm vào trầm tư như vậy thật hấp dẫn người khác, nàng ta đang chăm chú suy nghĩ cái gì? Có phải đang nghĩ xem ai là người đã thuê sát thủ?.

Nghĩ như vậy, Toái Mộng Vũ bất giác dần dần tiếp cận bên người Lăng Ba...

Giống như nghĩ đến chuyện tình gì mấu chốt, hai hàng lông mày cong vút xinh đẹp của Lăng Ba nhíu chặt lại, nhìn thấy vậy trong lòng Toái Mộng Vũ bỗng dưng xao động, nàng tự nhiên giơ tay vuốt lên đôi mày đẹp đẽ kia...

Lăng Ba kinh ngạc nhìn lên Toái Mộng Vũ, cảm nhận được mi gian truyền đến sự ôn nhu, trong nháy mặt tựa hồ có điều gì đó khấy động nơi sâu thẳm trong tâm linh nàng, muốn đem giữ lấy lại phiêu tán đi như gió, biến mất, không còn một dấu vết.

Rốt cuộc tỉnh táo lại, Toái Mộng Vũ thần sắc đỏ ửng, nhanh chóng rụt tay về. Như cảm giác sự ôn nhu đang rời khỏi mình, Lăng Ba vội vàng nắm chặt bàn tay ôn nhuận kia, nàng không muốn mất đi, nàng muốn níu lấy một điểm tựa, để bù lại sự mất mát cùng hư không trong lòng...

Toái Mộng Vũ dường như không chịu được bầu không khí ái muội này, khẽ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Lăng Ba – nàng vẫn còn đang nắm chặt tay mình.

Vẫn không buông tay mà nhẹ nhàng cười, Lăng Ba ôn nhu nói: "Có thể giúp ta một việc không?" 
Nghe lời nói mềm mỏng nỉ non của Lăng Ba, Toái Mộng Vũ suýt nữa gật đầu đồng ý, sực nhớ lại tình thế hiện tại của mình liền cố dằn xuống nội tâm xung động, lạnh lùng đáp lại: "Không thể !".

Lăng Ba giật mình, đôi mắt to xinh đẹp không khỏi lộ ra một tia mất mát, không phải vì Toái Mộng Vũ cự tuyệt mà vì thái độ khác biệt của nàng. Sắp xếp lại cảm xúc, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ, nếu như vậy, đừng trách ta không từ thủ đoạn. Nói rồi nàng vươn tay ôm ghì lấy Toái Mộng Vũ vào trong lòng ngực.

Hành động đột ngột của Lăng Ba khiến Toái Mộng Vũ hoảng sợ giãy dụa không thôi, một mực tìm cách rời khỏi vòng tay đang xiết chặt quanh mình. Đáng tiếc nàng không thể sử dụng nội lực, nên bất luận như thế nào cũng không thoát khỏi ma chưởng của Lăng Ba.

Nhìn thấy nụ cười đầy gian xảo kia, Toái Mộng Vũ có linh cảm đại nạn đang đến gần, nàng càng thêm ra sức giãy dụa, nhưng tất cả chỉ càng khiến cho thân thể bị Lăng Ba ôm chặt hơn, khó mà nhúc nhích.

Mắt thấy khuôn mặt Lăng Ba đang từ từ tiến sát lại, Toái Mộng Vũ hoảng hốt kêu: "Đừng, đừng như vậy, ..ta... ta...giúp ngươi là được."

"Hiện tại mới biết sợ? Hừ hừ, chỉ cần mới khách khí với ngươi một chút, là ngươi đã không coi ta ra gì...".

"Tất cả ta đều nghe lời ngươi, ngươi buông tha ta được không?", Toái Mộng Vũ đã muốn bối rối đến tốt bực.

"Ta không tha đấy!", dứt lời, ngay tức thì cánh môi thơm của Lăng Ba đã dán chặt lên miệng của Toái Mộng Vũ.

Toái Mộng Vũ chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc trống rỗng, đây là cái cảm giác gì ?. Xúc cảm mềm mại lại ôn nhuận từ môi nàng truyền đến trí óc, làm cho nàng không nhịn được mà đáp lại nụ hôn của Lăng Ba. Không, nàng hẳn phải đẩy ra chứ, chính là, nàng lại không muốn buông tha, không muốn rời khỏi nụ hôn khiến mình điên đảo kia.

Lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười của ác ma, Lăng Ba nhanh chóng lấy một viên thuốc nhỏ để vào miệng, thừa cơ mớm cho Toái Mộng Vũ. Đáng thương Toái Mộng Vũ, nàng vẫn còn đang hãm sâu trong nụ hôn triền miên kia mà không hề hay biết tiểu xảo của Lăng Ba. Cho đến khi nàng phát giác được thì viên thuốc bé xíu đó đã thành công chui vào trong bụng.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?", Toái Mộng Vũ khẩn trương hỏi.

"Tình dược", Lăng Ba kiên quyết đáp.

"Ngươi,...yêu nữ,...ngươi, ngươi muốn làm gì?", Toái Mộng Vũ vừa tức vừa thẹn gào lên.

"Ây, cho ngươi ăn Tình dược, ngươi đoán ta sẽ làm cái gì đây?", mỉm cười đến mê người, Lăng Ba vươn tay cởi bỏ xiêm y trên người Toái Mộng Vũ. Nhìn thấy từng nút thắt ở vạt áo từ từ rời ra, Toái Mộng Vũ cảm thấy ở sâu trong thân thể có một ngọn lửa nóng cháy đang bừng bừng thiêu đốt. Không cần nghĩ cũng biết là Tình dược đã phát tác. 

Toái Mộng Vũ nghẹn ngào rơi lệ, sự tình làm sao lại tiến triển thế này?. Trước kia cũng nghe nói đến dâm tặc hái hoa, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được lại rơi vào chính mình, hơn nữa đối phương lại là một nữ nhân. Nữ nhân. Nữ nhân ?!!. Trời ơi ! Toái Mộng Vũ chỉ muốn chết ngay lập tức.

Phát hiện nàng khóc, trái tim Lăng Ba bỗng thắt lại, không đành lòng tiếp tục đùa bỡn nàng, những ngón tay thon dài, trắng bóng như ngọc nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Toái Mộng Vũ, ôn nhu nói với nàng: "Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc nữa, lần này tha cho ngươi". 

Tiếp theo, nàng vung tay thoăn thoắt điểm lên người Toái Mộng Vũ. Thật kỳ dị, Toái Mộng Vũ phát hiện thân thể đã khôi phục bình thường.

"Thật sự? Ngươi thật sự buông tha ta?", nàng thật hoài nghi, trên đời sao lại có chuyện tốt như vậy.

"Đúng. Lần này tha cho ngươi", chính là chỉ lần này thôi, nàng vẫn chưa đùa vui đủ đâu.

" Ta đây có thể đi rồi?", đừng hỏi nàng sao không tin, dù sao ai mà biết được trong lòng ma nữ đang có chủ ý gì.

"Có thể a, nếu ngươi không sợ Tình dược nửa đường mới phát tác thì cứ đi", Lăng Ba nói, ngữ khí đầy diễu cợt cùng tà ác ý tưởng: ta còn chưa ngoạn đủ, sao lại nhẹ nhàng cho ngươi đi được. Ngươi đáng yêu như vậy, biết tìm ở đâu ra kẻ thay thế.

Đã sớm biết Lăng Ba không thể đơn giản buông tha, dù sao hai bên vẫn là đối địch. 

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?".

Mặc kệ, muốn làm gì thì làm đi. Sợ rằng sẽ bị nàng ép buộc thất thân, tuy tất cả đều là nữ nhân, nhưng cũng tốt hơn là bị xú nam nhân cường đoạt.

Chấp nhận ý tưởng này, Toái Mộng Vũ đỏ bừng mặt, trong lòng như có chút điểm chờ mong. Trải qua một hồi thân mật tiếp xúc, không biết vì cớ gì, Toái Mộng Vũ đối với Lăng Ba tựa hồ sinh ra không ít tình cảm.

Nhưng lần này Lăng Ba thật sự vượt ngoài dự kiến của nàng, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ cùng ngươi làm một vụ giao dịch, có được không?".

Đè nén xuống nỗi thất vọng trong nội tâm, ai!!! Ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Hiện tại không phải lúc nghĩ điều này. Hít vào một hơi, nàng cố gạt đi ý tưởng quái lạ đang luẩn quẩn.

"Ta có thể nói không sao?"

"A, không thể !", Lăng Ba vẫn cười đến là vô hại.

Toái Mộng Vũ trừng nàng một cái, "Thế ngươi còn hỏi ta làm gì?".

"Sau khi xong việc, ta đem chia cho ngươi một nửa Thánh giáo, thế nào?", Lăng Ba thấy mình càng ngày càng thích nàng.

"Ngươi nói cái gì", không thể tin nổi, Toái Mộng Vũ hoài nghi chính lỗ tai mình, có phải đã nghe nhầm hay không.

"Chúng ta cùng hợp tác, cùng chia đều Thánh giáo!", Lăng Ba thần thái cực kỳ nghiêm túc.

Toái Mộng Vũ quan sát nàng một lúc lâu, xác định nàng không phải nói giỡn, hỏi: "Thánh giáo này không phải là của ngươi sao? Vì cái gì phải làm như vậy?".

"Không cần ta nói, ngươi cũng có thể hiểu được", Lăng Ba hai mắt sáng ngời lóe ra hào quang trí tuệ, "Nhìn thân thủ của ngươi, không khó nhìn ra kẻ có thể bỏ tiền thuê sát thủ giỏi bậc này là ai !".

"Người trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi làm sao biết hết được".

"Hừ, thiên hạ tuy nhiều người, nhưng kẻ muốn giết ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà phải dùng đến thủ đoạn ám sát tinh vi thì những bọn tự xưng danh môn chính phái sẽ không làm, còn những tiểu môn tiểu phái cũng không có can đảm. Tính đi tính lại, cũng chỉ có mấy lão già trong Thánh giáo này. Bọn hắn đã sớm không ưa gì ta, cho nên càng không muốn ta tiếp quản Thánh giáo. Như thế nào? Ngươi nguyện ý cùng ta hợp tác hay vẫn lựa chọn bán mạng cho bọn tiện nhân này?".

Thời gian chậm chạp trôi đi, Toái Mộng Vũ một mặt tự hỏi mình, một mặt vẫn thỉnh thoảng nhìn lén Lăng Ba. Ngẫu nhiên ánh mắt hai người gặp nhau, Toái Mộng Vũ thấy tim đập thật mạnh, hai má nóng lên, không thể tĩnh tâm suy nghĩ nổi.

"Ngươi có thể suy nghĩ, nhưng chỉ được một canh giờ thôi đấy !", Lăng Ba ngồi xuống bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, một đôi mắt to đen láy, sáng ngời nhìn chằm chằm vào Toái Mộng Vũ không chớp.

Chưa đến nửa canh giờ, Toái Mộng Vũ rốt cuộc có quyết định: "Được, ta hợp tác với ngươi".

"Thật sự?", Lăng Ba nhảy dựng lên, cầm tay Toái Mộng Vũ lắc qua lắc lại, cao hứng như trẻ nhỏ.

"Ngươi thật sự nguyện ý cùng ta hợp tác? Ta quả nhiên không nhìn lầm người".

"Ừm, nếu chúng ta đã là đồng minh, như vậy, ngươi, người có thể, có thể đem cái kia...thuốc giải của Tình dược cho ta?"

Lăng Ba cười thật tươi: "Không thể. Ai biết được, nhỡ sau khi ngươi có giải dược lại chạy mất, còn có thể tiết lộ kế hoạch của ta. Lúc đấy ta thành trắng tay à. Không thể cho !".

"Sẽ không đâu, ta tuyệt đối sẽ không chạy trốn, ta thề !", Toái Mộng Vũ vội vã nói.

"Ngày nào ta chả thề thốt đến hàng chục lần, chỉ như vậy đã muốn ta tin tưởng ngươi? Nằm mơ vẫn còn sớm đi", Lăng Ba khinh thường trả lời.

".....".

"Tuy nhiên, còn có một phương pháp, chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ đưa ngay giải dược cho", nói xong tựa hồ nghĩ đến một việc gì tốt đùa, Lăng Ba cười cười nháy mắt, thấy vậy Toái Mộng Vũ lại rùng mình hoảng hốt.

"Cái...Cái gì phương pháp?", không nghĩ hỏi nhưng vẫn thốt ra lời, trong lòng vừa hi vọng lại vừa sợ hãi nàng nói ra cái kia "phương pháp".

"Phương pháp duy nhất chính là ngươi trở thành người của ta!". A, vì cái gì, vì cái gì ta lại nói ra câu này?. Không lẽ, ta...ta thật sự thích nàng???

Toái Mộng Vũ xấu hổ đến hai tai đỏ nhừ, tim đập thình thịch. Đây chính là thích một người sao? Sư tỷ, đây là thích như lời của ngươi vẫn nói phải không? Ta rốt cục hiểu được. Cảm tình của ta đối với ngươi ngày đó chỉ là không muốn xa rời thứ quen thuộc chứ không phải chân chính yêu thích. Cám ơn ngươi, sư tỷ !.

Nhìn thấy Toái Mộng Vũ lúng túng ngượng nghịu, không còn vẻ lạnh lùng của sát thủ mà trái lại như một thiếu nữ vừa chớm yêu, Lăng Ba không nhịn được ôm lấy nàng, hôn lên mái tóc, hàng mi, hôn lên tai cùng với đôi môi hoa đào hé mở. Toái Mộng Vũ khẽ giật mình rồi cũng ngập ngừng đáp lại, với một nụ hôn nồng nhiệt, trầm luân.

"Ta nghĩ ta đã yêu ngươi!", Lăng Ba thì thầm.

Tất cả đều do số mệnh sắp đặt, dù chỉ gặp một thoáng ngẫu nhiên cũng sẽ thành định ước trọn đời, không ai có thể trốn tránh. Bởi vậy, hãy cùng chấp nhận mà khoái hoạt đi thôi ./.

---HOÀN---

Tuyển tập bách hợp hoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ