Q.2 - Chương 74: Con Tin Bị Uy Hiếp

16K 253 33
                                    

Ánh sáng buổi đêm dường như cũng ngập tràn trong đôi mắt Niên Bách Ngạn, như bầu trời đêm đen đặc, bình yên thoáng đãng. Sau khi nghe ông nói, anh khẽ cất lời: “Tố Diệp là con gái bố, đều là người một nhà, con chăm sóc cô ấy là việc nên làm.”

“Là Diệp Diệp.” Diệp Hạc Phong nhấn mạnh tên của cô.

Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn Diệp Hạc Phong. Người đàn ông với mái tóc hoa râm, đã bước vào tuổi xế chiều trước mặt, đã từng có được thanh danh lẫy lừng trong ngành bán lẻ đá quý. Ông đã từng thành công, cố nhiên cũng có lần thất bại, nhưng ít nhất cho đến bây giờ ông vẫn giữ được sự uy nghiêm và khí thế của một người tự lập nghiệp. Đương nhiên, ông cũng có sự khó xử của mình, giống như giờ phút này đây. Nghĩ một lát, anh bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Muốn cô ấy chấp nhận cái tên này, e là còn cần thời gian.”

“Nó có chấp nhận hay không thì trong người vẫn chảy dòng máu của nhà họ Diệp, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.” Thái độ của Diệp Hạc Phong trở nên cố chấp.

Niên Bách Ngạn khẽ cười.

Diệp Hạc Phong khẽ thở dài, cũng bưng cốc trà lên uống một hớp, sau khi đặt xuống ngữ khí trở nên nặng nề: “Bố rất hiểu con bé, là bố đã mắc nợ hai mẹ con nó.”

Trên đời này nếu có một thứ rất tàn nhẫn, đó là hồi ức, thì cũng có một thứ rất hạnh phúc, chính là hồi ức. Ký ức là một thành phần đáng quý nhất trong quá trình trưởng thành của con người, nhưng Niên Bách Ngạn rất ít khi nhớ lại chuyện xưa. Từ khi anh hiểu chuyện tới khi đi học rồi đi làm, đoạn đường này có thể nói là đạp bằng mọi chông gai. Anh thuộc tuýp người luôn lên kế hoạch cuộc đời mình một cách chuẩn xác, thế nên mỗi bước đều đi rất chắc chắn, không để phải hối hận. Một đợt khủng hoảng kinh tế quét sạch Niên Thị, cướp đi cả bố lẫn mẹ, chỉ còn lại anh và cậu em trai nương tựa vào nhau. Nếu nói hồi ức của anh nhuốm màu bi thương, vậy thì cũng chỉ tính khoảng thời gian đó mà thôi. Vì thế, anh không muốn hồi tưởng lại quá nhiều. Vì nhớ lại nhiều chuyện cũ cũng tức là bạn chỉ muốn sống trong quá khứ, bạn không vững tin vào hiện thực, thậm chí là, bạn là thỏa hiệp với thực tại.

Diệp Hạc Phong đã thỏa hiệp rồi, vì đó là đứa con gái khiến ông đau đầu nhất. Thương cho tấm lòng người làm cha mẹ trên đời này, câu này có lẽ không hề sai.

Niên Bách Ngạn lựa chọn im lặng, lúc này anh nói bất kỳ lời nào cũng là thừa thãi.

Còn Diệp Hạc Phong dường như thật sự không trải nỗi lòng không thoải mái, ông nói tiếp: “Năm đó, bố thuộc lứa sinh viên đại học đầu tiên sau khi Trung Quốc giải phóng, vì không chấp nhận việc hôn sự do gia đình sắp đặt nên đã lựa chọn về quê, cũng chính lúc đó đã quen mẹ của Diệp Diệp, Tố Thu. Thời đó còn bảo thủ, dù cả hai đều có tình cảm cũng không dám nói ra. Cho tới khi bố về thủ đô, bà ấy đích thân tới ga tàu tiễn bố, giây phút bố đã thề nhất định phải cưới người con gái ấy về nhà họ Diệp. Sau khi quay về thành phố, các trưởng bối trong gia đình gây sức ép, bắt bố lấy mẹ của Diệp Ngọc là Nguyễn Tuyết Mạn, vì nhà họ Diệp và nhà họ Nguyễn cũng coi như thân thiết mấy đời, tình cảm không tồi. Khoảng thời gian đó bố u sầu buồn bã, uống rượu tối ngày. Có một hôm tỉnh lại mới phát hiện người nằm bên cạnh mình là Tuyết Mạn.” Nói tới đây, ông lắc đầu cười khổ, ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Con đoán bố phải làm sao?”

Hào Môn Kinh Mộng - Tố Niên Bất Tương Trì [Ân Tầm]Where stories live. Discover now