Q.7 - Chương 347: Tái hiện điệu nhạc quái dị

12.3K 168 9
                                    

Ánh nắng sải bước, từng chút một dịch chuyển tới chính giữa bầu trời.

Có những tia sáng xuyên qua tầng mây, len vào phòng khách, rơi nghiêng xuống bả vai Niên Bách Ngạn. Gò má anh ánh lên ấm áp trong ánh mặt trời, thần sắc vẫn kiên định như thế, sức mạnh trong đôi mắt vững vàng, trầm ổn như đá tảng.

Khi không có anh ở bên cạnh, Tố Diệp đã từng nhớ tới một loạt các biểu cảm của anh. Khi anh mỉm cười, khi tức giận, khi anh nhíu mày, khi anh cong môi. Đôi khi trầm mặc, lúc đang suy tư, lúc nghiêm túc, khi dịu dàng, những lúc anh nghiêm túc hay khi hung hăng, ngang ngược...

Trong đầu cô có thể tồn tại rất nhiều rất nhiều biểu cảm của Niên Bách Ngạn, duy chỉ khi anh quỳ trông sẽ thế nào thì cô chưa từng nghĩ tới. Đến tận hôm nay, vào giờ khắc này cô mới biết, thì ra khi anh quỳ sẽ khiến trái tim cô như bị vỡ ra đau đớn.

Thế nhưng lại có thêm một cảm giác hạnh phúc không rõ ràng nảy sinh, bắt đầu lan ra không có điểm dừng. Giây phút này, cô có thể cảm nhận được một sự an toàn mãnh liệt. Giống như tối qua, vào lúc cô đang hoang mang lo sợ, anh đã xuất hiện. Chỉ bóng hình cao lớn của anh thôi cũng khiến cô không còn bàng hoàng và sợ hãi nữa.

Mỗi việc làm và lời nói của anh hôm nay đều khiến cô cảm thấy vì có anh, cuối cùng cô đã có cảm giác tìm được gốc rễ.

Gương mặt Tố Đông căng ra, cả người Phương Tiếu Bình thì đờ ra tại chỗ, mắt còn không chớp cái nào. Rất lâu sau, Tố Đông mới nhìn sang Tố Diệp. Tố Diệp ôm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, trông rất đáng thương, khiến ông nhìn thấy cũng không nỡ.

"Tiểu Diệp! Đây là quyết định của bản thân con, nếu có một ngày con hối hận..." Tố Đông nói được một nửa, quả thực không thể nói tiếp được nữa.

Tố Diệp lắc đầu nguầy nguậy: "Sẽ không có ngày đó đâu, nhất định không!"

Tố Đông nắm chặt tay lại, một lúc sau, ánh mắt trở thành khó xử. Đúng với câu nói nào đó, trên đời chẳng có cha mẹ nào thắng được con cái. Trong lòng họ, Tố Diệp chính là con đẻ của họ. Họ có miễn cưỡng thế nào cũng không thể chống chọi lại được câu nói đó của cô: Không muốn hối hận cả đời.

Cuối cùng, Tố Đông hít sâu một hơi, nghiêm mặt quay sang Niên Bách Ngạn: "Tôi cảnh cáo cậu, nếu có một ngày cậu dám có lỗi với Tiểu Diệp, tôi không cần biết cậu ở tập đoàn nào, không cần biết thân phận của cậu cao quý ra sao, dù có phải liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ sống chết với cậu!"

Lời nói tuy không khách khí, nhưng rõ ràng đã có chút thỏa hiệp.

Niên Bách Ngạn nắm chặt tay Tố Diệp, gương mặt anh tuấn đầy chân thành. Anh không nói thêm bất kỳ lời hứa hẹn nào khác, chỉ cất lời với thanh âm rõ ràng: "Cảm ơn cô chú tác thành!"

Tố Đông và Phương Tiếu Bình ra về, trước khi đi, Tố Diệp vẫn nhất quyết trả lại thẻ ngân hàng cho Tố Đông.

Sau khi tất cả mọi chuyện yên bình trở lại, Tố Diệp mệt mỏi dựa vào người Niên Bách Ngạn, hồi sau mới lẩm bẩm: "Em cứ tưởng cả ngày hôm nay sẽ lại long trời lở đất."

Hào Môn Kinh Mộng - Tố Niên Bất Tương Trì [Ân Tầm]Where stories live. Discover now