Chương 57: Tống sư bá đừng sợ!

2.3K 114 23
                                    

Chương 57

Tống sư bá đừng sợ

Edit: Yunchan

***

Đệ tử của Tống Việt đào rễ cây cả buổi trời, kết quả chẳng đào được gì.

Hàn Ngâm xám mặt quay đầu lại, trừng Thổ Linh trư.

Khỏi cần đoán nữa, đá trấn yêu nhất định đã bị nó đào lên đổi đồ ăn.

Đương nhiên chuyện này có đánh chết cô cũng không thể nói ra, nếu bị Tống Việt mắng một trận, bị xử phạt một chút thì chỉ là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ để lộ ra Tạo Hóa Kim Tiền thì mới là to chuyện.

Cô không nói, Tống Việt cũng không thể lần ra cô được, thấy đào không được đá trấn yêu thì chỉ hỏi Ngô Cựu Liễu: "Ngô trưởng lão, đây là chuyện gì?"

Ngô Cựu Liễu lắc đầu, vẫn đáp lại ông ta bằng hai chữ nhàn nhạt: "Không biết."

Tống Việt cũng bắt đầu nổi giận: "Vùng xung quanh hậu điện này, đệ tử ngoại môn không thể tự tiện ra vào, nếu có chút gió thổi cỏ lay thì trưởng lão cần phải điều tra tận gốc mới đúng, tại sao lại nói là không biết?"

Ngô Cựu Liễu nhìn ông ta đáp: "Nghe nói một năm trước vườn linh của ngài bị trộm một quả Tịch Độc, nơi đó cũng không cho ai tự tiện ra vào, ngài còn bố trí kết giới, chẳng phải tới hôm nay cũng chưa thể tra ra ai đã trộm quả hay sao?"

Một câu phản pháo làm Hàn Ngâm cúi đầu nín cười.

Bối phận của Ngô Cựu Liễu khá cao, mặc dù Tống Việt thẹn quá hóa giận, thầm hoài nghi y dung túng yêu nghiệt kết đan, nhưng cũng không tiện quát tháo hoặc tra hỏi, đành phải cố nuốt cơn giận này xuống, quay người lại nhìn bé gái bị kiếm khống chế.

Ông ta chắp tay sau lưng, cười nhạt: "Việc đã đến nước này thì không còn gì đáng nói nữa, cho ngươi hai con đường để chọn. Con đường thứ nhất, chính là giao kim đan của ngươi ra rồi tan hình người, ta sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra, cho phép ngươi tiếp tục ở lại đây sinh trưởng. Con đường thứ hai, nếu ngươi cố ý muốn thành yêu tác quái thì ta chỉ còn cách thay trời hành đạo, diệt ngươi tận gốc."

Yêu cây cỏ ban đầu không có linh thức, phải mất thời gian dài đằng đẵng để tu luyện thành, nào chỉ trăm năm, ít nhất cũng phải chịu đựng hơn mấy trăm năm tới một ngàn năm gió táp mưa sa, hỏi sao Liễu yêu có thể từ bỏ, thậm chí lúc cô quyết lòng kết đan đã lường trước được hậu quả, ôm theo ý định đập nồi dìm thuyền trong đầu, òa khóc van xin: "Trời cao có đức hiếu sinh, xin tiên trưởng thấy ta tu hành gian nan, lại một lòng hướng thiện, chưa bao giờ làm hại thế nhân mà bỏ qua cho ta lần này, ta cam tâm tình nguyện làm lao dịch cho quý phái trăm năm để báo đáp ân tình này."

Liễu yêu này hóa thành bé gái, giọng cũng trong trẻo non nớt như trẻ con, trông vào hệt như bé gái sáu bảy tuổi mè nheo với người lớn, làm tim người nghe phải nhũn ra.

Thế mà Tống Việt lại lạnh lùng như không, phất ống tay áo, nói quả quyết: "Cũng vì thấy trời cao có đức hiếu sinh nên mấy năm qua chúng ta mới không làm khó dễ ngươi, nào ngờ ngươi không biết cảm kích, vẫn nghịch thiên kết đan, đủ thấy yêu vật đều là hạng ẩn giấu tâm cơ. Hôm nay ngươi chưa làm hại thế gian là vì chưa có cơ hội, sau này nếu có cơ hội, chưa chắc sẽ không sinh ra tà tâm, tốt nhất là nhanh chóng trừ khử, để tránh hậu họa về sau."

Tham Tiền Tiên Khiếu (Quyển 1) - Hòa TảoWhere stories live. Discover now