Chương 4:

540 9 0
                                    

 Phố Tây.

 Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống, tửu lâu khách điếm hai bên đường đã bắt đầu thắp sáng đèn lồng treo trước cửa.

 Tê thành không vì trời trở tối mà mất đi vẻ phồn hoa náo nhiệt. Mà ngược lại, người ra khỏi cửa đi chơi buổi tối có khi còn nhiều hơn ban ngày.

 Ban ngày trời nắng gắt, ra khỏi nhà là toát mồ hôi toàn thân, nên rất nhiều công tử tiểu thư ngại không muốn xuất môn. Còn buổi tối thì khác hẳn, không chỉ có không khí mát mẻ mà chợ đêm cũng hết sức náo nhiệt.

 Đường cái nơi phố Tây khá rộng rãi, rất nhiều tiểu thương đến đây bày hàng quán để buôn bán. Chủng loại buôn bán cũng đa dạng, nào là y phục, quạt giấy, bồn hoa cảnh đang nở rộ, cá hấp lẩu dê, mứt hoa quả điểm tâm, trái cây theo mùa... cái gì cần có đều có. Ngay cả thầy bói cũng đến giúp vui, muốn chèo kéo vài người xem tướng kiếm tiền.

 Ban đêm nơi này so với Hoàng Đô tương phản thật lớn.

 Một khi Hoàng Đô đã vào đêm thì chỉ có các loại khách điếm tửu lâu hoặc thương gia có cửa hàng mặt tiền mới có thể tiếp tục mở cửa. Còn chợ đêm Tê thành lại là thế giới của nhóm tiểu thương buôn bán nhỏ.

 "Gia, náo nhiệt thật nha." Chu Dương đông nhìn nhìn, tây ngó ngó, nhịn không được mà buông lời tán thưởng.

 Nếu Hoàng Đô cũng có thể làm một cái chợ đêm thế này, như vậy hắn sẽ mỗi ngày đều đi ra dạo cho mà xem.

 Thái Nghiên nhìn phố Tây nhộn nhịp mà không khỏi nhớ tới trời đêm đèn đèn đuốc xanh đỏ tím vàng ở hiện đại. Nàng rất ít khi tưởng niệm nơi đó, hoặc có thể nói, có Phụ Vương bên mình làm cho nàng hoàn toàn không có thời gian đi tưởng niệm nơi chốn kia.

 "Tiểu Quận chúa, muốn cái này không?" Chu Dương cầm hai cái mặt nạ lắc lắc trước mặt Thái Nghiên.

 Mặt nạ trông rất được, trình độ thủ công rất tốt, nhưng Thái Nghiên chẳng hứng thú với những thứ này, lắc đầu nói: "Tự ngươi chơi đi."

 Chu Dương mất hứng buông mặt nạ xuống, "Ta đã trưởng thành từ đời nảo đời nao, sao lại chơi ba cái thứ này."

 Khóe môi Thái Nghiên run rẩy mất một lúc. Lẽ nào Chu Dương lại cảm thấy nàng ít tuổi nên mới mua cho nàng? Vậy tóm lại là người nào vừa rồi cầm đến mặt nạ thì cười giống như một đóa hoa?

 "Phụ Vương, chúng ta qua bên kia đi."Thái Nghiên liếc thấy một nơi cách không xa phía trước có một đống người vây quanh, nhìn như rất náo nhiệt.

 Chính giữa đám người là một đài sân khấu, trên đứng hơn mười cô nương, người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa. Mỗi cô nương đều cầm trong tay một cái quạt, trên mặt quạt theo thứ tự viết từ một đến mười bốn.

 Người vây đầy nghẹt xung quanh phía dưới đài.

 Bên cạnh đài bày một cái bàn gỗ và ghế dựa, một vị nam tử mặc huyền bào đang bưng trà ngồi chỗ đó.

 Cách khá xa, Thái Nghiên nheo mắt lại cố gắng nhìn kỹ, trong lòng hết hồn. Phụ Vương đã đoán trúng rồi, Tề Hồng đúng là tại Tê thành. Nhưng mà chuyện gì xảy ra thế này, hắn làm gì mà lại ăn mặc đàng hoàng nghiêm chỉnh vậy? Trước kia gặp hắn, lần nào mà chẳng thấy hắn ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ y như một con vẹt?

 Quyền Chí Long cũng thấy Tề Hồng, hai người liếc nhau, nhưng chẳng nói câu nào.

 "Tề Hồng muốn làm gì thế?" Chu Dương nhức đầu khó hiểu nhìn lên đài.

 Tề Hồng là một hái hoa tặc người gặp người mắng, bây giờ lại quang minh chính đại đứng ở chỗ này, đúng là kỳ quái đến nói không nên lời.

 Thái Nghiên nhìn những cây quạt trên mặt được đánh số mà đám nữ tử kia đang cầm, cả kinh nói: "Hắn đang tổ chức thi tuyển chọn người đẹp."

 Một giọng nói phát ra bên cạnh chứng minh phán đoán của Thái Nghiên, "Nếu con bé nhà ta mà cũng xinh đẹp như vậy, ta chắc chắn đã đưa nó lên thi tuyển. Nghe nói phần thưởng là một ngàn lượng lận đó."

 Một ngàn lượng bạc cũng đủ cho dân chúng bình dân sống được cả đời.

 Mọi người vừa hâm mộ bàn tán, vừa ngắm mỹ nữ trên đài.

 Thái Nghiên kiễng mũi chân nhón nhìn lên phía trước. Có nhìn mới thấy, bên cạnh sân khấu có tấm băng viết "Tuyển người đẹp", bên cạnh còn có một loạt chữ nhỏ hơn viết người đoạt giải nhất sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng.
 
 Quyền Chí Long dáng vóc cao chắc đã sớm đọc được, nên lúc Thái Nghiên nói ra suy đoán của mình thì hắn không tỏ ra có chút kinh ngạc nào.

 Thái Nghiên sờ sờ cằm. Tề Hồng kể ra cũng thông minh đấy chứ, nghĩ ra được biện pháp này để hấp dẫn tên hái hoa tặc giả mạo kia. Tề Hồng tuy háo sắc, nhưng đầu óc cũng được sử dụng rất tốt.

 Ánh mắt Tề Hồng dời khỏi người Cửu Vương gia, khi nhìn thấy tiểu Quận chúa đang đứng bên cạnh hắn thì ánh mắt lóe sáng.

 Ngoắc tiểu nhị tới thì thầm hai câu xong, Tề Hồng liền biến mất phía sau sân khấu.

 "Phụ Vương, Tề Hồng chạy đi đâu vậy?" Thái Nghiên tin chắc người này tuyệt đối sẽ không rời đi vào lúc này nên cũng không sốt ruột.

 Quyền Chí Long lạnh lùng thốt, "Ở đằng sau chúng ta."

 Thái Nghiêngiật mình quay đầu lại, liền thấy Tề Hồng đã muốn trà trộn vào trong đám người mà tiến dần đến hướng này.

 Vẻ mặt bất cần đời của hắn khi nhìn thấy Thái Nghiên liền toét ra nụ cười sáng lạn, "Tiểu Quận chúa, đã lâu không gặp nha."

 Hắn nói bằng giọng rất nhỏ, chỉ có vài người bọn họ đứng gần mới có thể nghe được.

 Nhưng tất cả mọi người đều lập tức nhướng mày. Tục ngữ đã nói: "lai giả bất thiện, thiện giả không đến" (người tìm đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không tìm đến), trong bụng tên Tề Hồng này không biết còn đang giấu bao nhiêu ý đồ xấu.

 Đêm nay Thái Nghiên không mang khăn che mặt, ngọn đèn vàng vọt chiếu xạ trên khuôn mặt nàng càng như dát lên một bóng xinh đẹp mờ ảo.

 Quyền Chí Long kéo Thái Nghiênqua, một tay ôm thắt lưng nàng, nói với Tề Hồng: "Lần trước để ngươi chạy mất không có nghĩa là lần này ngươi sẽ gặp may mắn."

 Khuôn mặt tươi cười của Tề Hồng cứng đờ, cố ý đánh trống lảng, "Nói vậy Cửu Vương gia cũng biết trong Tê thành có một tên hái hoa tặc rồi?"

 Quyền Chí Long gật đầu.

 Thái Nghiên cười xấu xa, "Trước mắt chúng ta đây chẳng phải có một tên đó sao?"

 Luôn miệng nói người khác là hái hoa tặc, chính bản thân ngươi lại chẳng khác gì.

 Tề Hồng bị một câu này làm nghẹn họng, một câu cũng nói không nên lời, tức giận hừ: "Cái loại ba vớ này sao có thể so với ta? Nữ tử nào theo ta hoan hảo mà không phải là tự nguyện?"

 Cho dù là hái hoa tặc, hắn cũng thuộc loại hái hoa tặc phẩm chất siêu tốt, đối với kẻ dùng thủ đoạn đê tiện mà bắt buộc người khác, Tề Hồng rất chi là khinh thường.

 Thái Nghiên không đùa giỡn nữa, hỏi vào chính đề: "Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"

 Quyền Chí Long dường như là đã đoán được cái gì, "Không cần nói ra, bổn Vương không đáp ứng."

 Tề Hồng vừa mới chuẩn bị há mồm định nói chuyện, còn chưa phun ra được chữ nào thì đã bị câu này của Quyền Chí Long dán kín miệng.

 Chu Dương đứng một bên ha ha cười chế giễu. Ngay cả Hoàng Thượng cầu Vương gia hỗ trợ còn bị Vương gia từ chối cái rẹt, tưởng ngươi ngon lắm đấy à.

 Tề Hồng tức ghê lắm, nhưng vẫn ăn nói khép nép như cũ: "Cửu Vương gia, ngài đừng cự tuyệt nhanh như vậy. Lần trước ngài bắt ta chẳng phải là muốn hỏi 'Thiên liên nhụy' chỗ nào đó sao? Chỉ cần ngài ra tay giúp ta, ta liền nói cho ngài. Thế nào?"

 Thái Nghiên nghi hoặc chớp chớp mắt, cau mày suy tư. Nàng đã từng đọc được trong một quyền y thuật về 'Thiên liên nhụy'. Loại thực vật này đa số sinh trưởng trên vách đá nham thạch đỏ, nhưng loại vách đá này vốn ít thấy trên thế gian, hơn nữa đều nằm trong thâm sơn cùng cốc. Thiên liên nhụy có hình dáng giống hoa sen, nhưng nhụy hoa màu lửa đỏ rực, đẹp hơn hoa sen nhiều. Loại này so với Lan Nhụy lần trước Trầm Vương dâng ra càng khó tìm hơn gấp bội.

 Thái Nghiên sống tại thời đại này mười lăm năm, chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới nó.

 Về phần nó có công dược gì... Bởi vì bản sách thuốc kia đã mục nát không còn đầy đủ, Thái Nghiên cũng không biết.

 Quyền Chí Longtrầm mặc một lát, "Bổn Vương đáp ứng."

 Điều kiện mà có thể đả động đến Quyền Chí Long chắc chắn là không tầm thường. Thái Nghiên rất muốn hỏi ngay nghi vấn, nhưng ngại người xung quanh rất nhiều nên lúc này không mở miệng được.

 "Ta chỉ muốn mời Vương gia giúp một việc nhỏ thôi. nói đúng ra, là muốn mời tiểu Quận chúa giúp một việc nhỏ." Tề Hồng vẻ mặt nịnh nọt, cười tủm tỉm nhìn Thái Nghiên.

 Thái Nghiên rất ghét loại ánh mắt này, tức giận nói: "Giúp cái gì?"

 Ánh mắt chuyển hướng lên đài, nét cười gượng ép, "Đừng nói là bản Quận chúa sẽ đi lên đó dự tuyển người đẹp nha?"

 Xem tình thế trước mắt, ý tưởng này có khả năng nhất. Hèn gì Phụ Vương đầu tiên là không đồng ý, hẳn là đã sớm dự liệu rồi.

 Tề Hồng cười: "Tiểu Quận chúa thật thông minh, ngươi đoán đúng chóc."

 Chỉ cần người có đầu óc đều có thể đoán được. Đương nhiên, Chu Dương là ngoại lệ.

 Thái Nghiên bất mãn, "Vì sao phải là bản Quận chúa? Nữ nhân trên đài đều rất xinh đẹp mà?"

 Tề Hồng nhếch nhếch khóe môi, chỉ vào những nữ nhân đứng theo thứ tự trên đài: "Mặt hàng như các nàng ta thấy còn chướng mắt, cái tên hái hoa tặc kia làm sao có thể hái hoa?"

 Nghe được ý đồ chân chính của Tề Hồng, Chu Dương như nuốt phải thuốc nổ, nhảy dựng lên mắng to: "Con mẹ nó, loại chuyện nguy hiểm này sao để cho tiểu Quận chúa tự thân xông xáo được. Ta, ta đi... Thế nào..." Thanh âm của Chu Dương ở những chữ cuối cùng càng lúc càng nhỏ.

 Ánh mắt bốn người đều tập trung vào trên mặt hắn, đánh giá từ đầu đến chân vài lượt, đầy vẻ khinh thường. Với cái thân nam nhi bồ tượng cao bảy thước như ngươi mà giả trang thành nữ nhân, có thể vào mắt ai được mới là lạ.

 Khụ khụ... Chu Phi xấu hổ hắng giọng hai tiếng, lén mọi người, đạp thẳng cho Chu Dương một cước.

 Thể diện Chu gia sớm hay muộn gì sẽ bị tên này làm mất hết.

 Quyền Chí Longvỗ vỗ vaiThái Nghiên, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Có bổn Vương ở đây, không nguy hiểm đâu."

 Thái Nghiên đương nhiên tin tưởng Phụ Vương. Những người đứng chỗ này ai mà không là cao thủ võ lâm? Với một đội như vậy, bắt một tên hái hoa tặc nho nhỏ coi như là lấy dao mổ trâu đi giết gà.

 "Bản Quận chúa đồng ý." Dù không biết Phụ Vương tìm Thiên liên nhụy để làm gì, nhưng nếu Phụ Vương đã dự đoán được gì đó thì Thái Nghiên đều muốn góp một phần sức lực.

 Cất bước tiến tới, bước theo bậc thang bên cạnh sân khấu đi lên. Nàng mới vừa lên đài, người chung quanh toàn bộ sôi trào hừng hực.

 Dung mạo tuyệt mỹ củaThái Nghiên đã đủ để cho thế nhân khiếp sợ. Mắt ngọc mày ngài, khí chất đẹp mà trang trọng như hoa lan, không mang cảm giác nhu nhược của nữ tử mà lại có một khí chất quý phái tao nhã trời sinh.Thái Nghiênđứng ở cạnh mỹ nữ hàng cuối cùng, nhưng tầm mắt toàn bộ mọi người hầu như toàn bộ đều đặt trên người nàng.

 Vừa rồi một loạt mỹ nữ chẳng phân biệt được ai cao ai thấp, vào giờ khắc này, tất cả các nàng đều biến thành tư sắc thường thường.

 Không biết từ khi nào Tề Hồng đã lại chạy lên trên đài.

 "Lại thêm một vị mỹ nhân. Mọi người nên mở to mắt mà nhìn cho kỹ nha." Tề Hồng cầm một cây quạt lên, đưa choThái Nghiên, mặt quạt viết 'Mười lăm'.

 Đây là số thứ tự tuyển người đẹp...

 Thái Nghiên cầm cây quạt trong tay thưởng thức, cúi đầu, không nhìn đám người dưới đài lấy một cái. Ánh mắt đám nam tử kia giống như sói đói khiến Thái Nghiên cực ghét, bèn nhắm mắt làm ngơ.

 Cuộc tuyển chọn người đẹp này, do Tề Hồng làm chủ sự.

 Dù sao một mỹ nhân như Thái Nghiên đã lên sân khấu rồi nên Tề Hồng cũng không cần đợi người tiếp theo nữa, liền đi đến chính giữa sân khấu, "Cuộc thi tuyển người đẹp đêm nay chính thức bắt đầu." Tề Hồng vỗ vỗ tay, lập tức có tiểu nhị nâng một cái thùng lớn lại đây.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ