Chương 26:

491 14 0
                                    

 Ba lượng... không được đến vài bữa cơm. Nhiêu đây bạc phải nói là quá ít.

 Thái Nghiên thảy thảy vài nén bạc vụn trong tay nghĩ mất một lúc, rồi mặt ủ mày ê cất vào túi áo. Thời buổi này tiền đúng là không dễ kiếm. Thái Nghiên trên người không có tiền vốn thì sao có thể đi kiếm tiền đây. Đồ trang sức trên người lại không thể cầm, nếu không sẽ tiết lộ hành tung.

 Đi lang thang trên đường không mục đích, Thái Nghiên còn phải dựa vào ba lượng bạc ít ỏi trong túi này để sống vài ngày bên ngoài rồi sau đó mới có thể trở về.

 Vương phủ.

 Doãn Thái Úy bưng trong tay bưng một chén trà nhỏ, từ từ nhấm nháp thưởng thức, nhưng có thể nhìn ra trong vẻ tươi cười trên mặt một chút âm hiểm ẩn sâu bên trong.

 "Để Doãn Thái Úy đợi lâu." Quyền Chí Long bước nhanh về ghế chủ nhà, đầu cũng nghiêng sang nhìn Doãn Thái Úy lấy một cái.
 
 "Ta chỉ mới tới thôi, cũng chưa đợi lâu." Doãn Thái Úy đặt ly trà xuống, tủm tỉm cười nói, cố ý nhìn lướt qua đám hạ nhân đứng chung quanh.

 Quyền Chí Long là người khôn khéo, hiểu ngay ý tứ của hắn là gì.
 
 "Các ngươi đi xuống đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ." Quyền Chí Long gõ gõ mặt bàn, giọng lạnh như băng.

 Chúng tỳ nữ khúm núm thối lui ra ngoài, khép cửa lại cho hai người.

 "Hiền tế à, chuyện trên triều đình ta đã an bài chu đáo cho ngươi rồi, ngươi xem... khi nào thì... động thủ được?" Ánh mắt lão luyện của Doãn Thái Úy như bắn ra tia sáng, vẻ mặt cực kỳ tự đắc.

 Quyền Chí Long làm bộ kinh ngạc, "Ý ngài là?"

 "Triều đình giờ chia làm hai phái, mặc dù số quan viên ủng hộ Quyền Chí Doanh tương đối nhiều, nhưng quyền cầm quân lại ở trong tay chúng ta. Huống chi lão phu lăn lộn trên triều đình mấy năm nay cũng không phải là để chơi, số quan viên dưới trướng của lão phu cũng có chút tiếng nói trên triều đình." Doãn Thái Úy nhếch cao khóe miệng, vuốt vuốt râu tự đắc.

 Doãn Thái Úy nói thế này ý là thời cơ đã chín muồi? Nhưng nếu Quyền Chí Long thật sự có lòng tạo phản, hắn tuyệt đối sẽ không chọn thời điểm này. Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bởi hiện tại vẫn còn quá sớm. Nhưng vì Quyền Chí Long cũng không có chủ ý kia, bởi so với tạo phản thì hắn muốn nhanh chóng chinh phục được nha đầu nhà mình hơn.

 "Toàn bộ cứ theo như nhạc phụ an bài đi."

 Doãn Thái Úy rất hài lòng, cười ha ha hai tiếng, mặt mày đầy vẻ đắc ý.

 "Vậy phía bên hiền tế cũng nên sắp xếp cho sớm đi, đến lúc đó hai chúng ta trong ứng ngoài hợp, còn sợ không đoạt được hoàng vị từ trong tay Quyền Chí Doanh hay sao?" Doãn Thái Úy cực kỳ tự phụ, nói cứ y nhưng tất cả đều đã nằm gọn trong tay của lão.

 Quyền Chí Long cũng đoán được tại sao Doãn Thái Úy lại yên tâm như vậy. Thời gian vừa qua, hắn cũng đã quan sát kỹ càng đám quan viên trên triều đình, có thể liệt kê ra vài kẻ có khả năng là kẻ đứng sau lưng lão ta. Hôm nay chính miệng lão ta đã đề xuất thực hiện kế hoạch, chẳng lẽ còn không dẫn dụ được kẻ kia ra sao?

 Bày ra một vẻ ý vị thâm trường, Doãn Thái Úy ngẩng lên nhìn thẳng vào Quyền Chí Long, nói: "Nửa tháng nữa là ngày giỗ của tiên hoàng... Hay là chúng ta động thủ ngay khi đó? Trong hoàng cung tai vách mạch rừng, không dễ bày bố nhân lực, nhưng nếu đổi ra ngoại thành thì việc ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cũng sẽ không hoài nghi đến bản thân chúng ta."

 Xem ra Doãn Thái Úy đã tính toán chu đáo sẵn từ trước, giờ chẳng qua chỉ tới tìm Quyền Chí Long để xin ý kiến cho chắc ăn thôi.

 Quyền Chí Long giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn lão một lúc thật lâu rồi mới nhíu mày, "Như thế rất tốt, cứ thực hiện theo như lời nhạc phụ."

 Hai người trong phòng tế đàm thật lâu, qua một canh giờ, khi hai người đã đều miệng đắng lưỡi khô mới thảo luận thỏa đáng mọi chuyện.

 Theo kế hoạch của Doãn Thái Úy, lúc Quyền Chí Doanh đi tế điện thì sẽ là lúc an bài việc ám sát rồi giá họa cho người khác, sau đó Quyền Chí Long sẽ quang minh chính đại đứng ra chủ trì việc tìm kiếm kẻ phạm tội, rồi dựa vào đó mà đi lên ngôi vị Hoàng đế một cách danh chánh ngôn thuận. Với danh vọng của Quyền Chí Long trong Hoàng thất hiện này, cùng với sự kính yêu của dân chúng, ngoài hắn ra chắc chắn không còn người khác ngồi vào được ngôi cửu ngũ này.

 Không thể không nói, Doãn Thái Úy tính kế vô cùng tinh tế.

 Kế hoạch này nhìn vào mỗi phương diện đều như tính toán dọn đường sẵn cho Quyền Chí Long, nếu hắn là người có tâm phản loạn thì chắc sẽ thật sự tin tưởng vào lời của lão.

 "Cửu vương gia à, lúc ngài đi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì trăm ngàn lần đừng quên nhạc phụ này của ngài nhé." Mặt Doãn Thái Úy đầy vẻ tươi cười mà nói đùa.

 "Sao quên cho được? Nếu nhạc phụ không thông minh hơn người mà nghĩ ra biện pháp này, Bổn vương cũng ngàn vạn lần không dám động thủ rồi, sợ đến chết cũng chỉ có thể làm một Vương Gia mà thôi." Dù miệng Quyền Chí Long nói vậy nhưng mặt mày không có chút tươi cười nào, chỉ nhạt nhẽo phụ họa với Doãn Thái Úy.

 "Vậy sớm an bài đi, kế hoạch càng thỏa đáng càng tốt. Ta cáo từ đây." Doãn Thái Úy uống xong một ngụm trà cuối cùng, đứng lên nói.

 Vừa đưa Doãn Thái Úy xuất phủ xong, ánh mắt Quyền Chí Longlập tức lạnh xuống.

 Lão già này thật sự là kẻ lòng muông dạ thú, nhưng chỉ với chút tâm tư như lão ta thì làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của hắn. Muốn xoay chuyển thì cũng phải xem xem bản thân lão có bản lĩnh hay không.

 "Chu Phi, đem những lời mới vừa trao đổi truyền cho hoàng thượng." Quyền Chí Long nhìn bóng lưng Doãn Thái Úy đang từ từ rời đi, gọi một tiếng. Chu Phi lập tức từ góc tối phi ra ngoài.

 Chấp kiếm, Chu Phi nói: "Tuân lệnh, Vương Gia." Sau đó từ cửa Vương phủ hướng một hướng khác mà đi.

 Quyền Chí Long bước được vài bước quay vào Vương phủ thì đã nhìn thấy Doãn Linh Chỉ đi tới.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ