Tuy biết rõ khả năng bản thân bị tính kế là rất cao, nhưng Diệp Phong lại quyết đánh liều một lần. Chỉ cần là vì nữ nhân này, cái gì nàng cũng có thể đánh đổi, cái gì cũng có thể từ bỏ. Năm tháng trôi qua dằn vặt trong khổ sở cô độc, nàng sợ rồi, nàng không muốn tái cảm nhận nỗi đau đớn dày xé chiếm đoạt tất cả hơi thở đẩy ngược về bóng tối. Hào quang có sáng chói là vì đó là nơi cuối tầng hầm, nhưng con đường này thật sự quá dài, nàng không muốn đi một mình càng không muốn bị bỏ lại phía sau.

Ái tình khiến con người ngu ngốc, hèn mọn đến đáng sợ. Cổ nhân nói không sai, tự cổ chí kim anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Diệp Phong không phải nam nhân, nhưng nàng là nữ anh hùng, một đời ngang dọc lấy gió cát sa mạc bào mòn thiên chân nhu nhược.

Một đời danh chấn thiên hạ lại vấn vương một đôi mắt chẳng bao giờ rơi lệ.

Ba ngày sau Tiểu Tuyết trở về, tay cầm theo một bản đồ nhỏ tự tay nha đầu vẽ lấy, dùng cả hai tay giao nộp cho Diệp Phong. Mọi người bán tín bán nghi, nhất là Diệp Phong, nàng không tin nha đầu dễ dàng lấy được thứ này.

Hạ Khuynh sau khi nhận được bản đồ từ Tiểu Tuyết thì bày ra một lối đánh, gọng kiềm. Dùng toàn lực từ hai phía vừa đánh vừa bao vây chặt chẽ như chiếc gọng kiềm vào Liên Hạ, dự đoán phỏng chừng quá mười ngày sẽ tiêu diệt gọn.

Diệp Phong trước nay chỉ tin bản thân, ngoài mặt đều chuẩn bị theo ý Hạ Khuynh nhưng bên trong thì ngấm ngầm chuẩn bị đường lui cho Bắc Phàm.

Sáng hôm sau, một trận đánh bất ngờ diễn ra ven bờ sông Mạn Bắc. Diệp Phong lãnh đạo toán quân cánh trái đánh vào, La tướng quân lãnh đạo toán quân cánh phải, dùng thế gọng kiềm siết chặt đại quân Liên Hạ. Lúc bấy giờ Liên Hạ đang tiệc tùng say sưa, nào biết quân Bắc Phàm đánh tới, khi thấy cát bụi mù mịt và vó ngựa đằng xa thì mới hốt hoảng bỏ chạy tán loạn. Nghe động Chu Quân dẫn theo Mẫu Đơn từ trong trướng cưỡi ngựa về phía nam, quân Liên Hạ liền rút về phía nam cố thủ, không ngờ hai phía bắc nam đều bị quân Bắc Phàm bao vây.

Diệp Phong thúc ngựa đi đến trước mặt Chu Quân, chính nàng còn chẳng ngờ trận chiến này lại dễ dàng giành thắng lợi như vậy.

"Chu Quân, ngươi đầu hàng đi!"

"Thế đánh gọng kiềm này là Hạ Khuynh dạy ngươi?"

"Muốn biết thì cứ để lại thủ cấp, bản công chúa hảo hảo cho ngươi câu trả lời."

"Đáng tiếc." Chu Quân cười khàn một tiếng, quét mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Phong: "Ngươi lại không tin nàng."

"Sao?"

"Hạ Khuynh cũng đã từng nói với quả nhân thế đánh gọng kiềm muốn phát huy tác dụng tối ưu của nó thì hai cánh quân tả hữu phải tập trung tất cả quân tinh nhuệ, chỉ như vậy dù có mọc cánh quân địch cũng không thoát được. Nhưng ngươi nhìn xem, ngươi chỉ điều động số binh lực ít ỏi như vậy, ta muốn thoát cũng không khó, thật đáng tiếc rằng ngươi đã không tin Hạ Khuynh."

Diệp Phong siết chặt dây cương, những lời Chu Quân nói không sai. Trước khi trận chiến diễn ra, Hạ Khuynh liên tục nhắc nhở nàng phải tăng cường quân ở hai cánh tả hữu nhưng nàng đã tự làm theo ý mình. Thế nhưng người đã ở trong tay tuyệt không thể để thoát, Diệp Phong cùng hơn hai trăm binh bao vây chặt chẽ không cho Chu Quân có cơ hội thoát ra. Nhưng Diệp Phong đã quên mất Chu Quân không yếu đuối đến như vậy, một mình nàng phá bỏ vòng vây gọng kiềm ở hai cánh tả hữu cùng quân lính đào thoát.

Đáng tiếc, trận đánh này khiến quân Liên Hạ tổn thất không ít.

Quân Bắc Phàm mừng vui trở về doanh trướng, tiếng cười nói vang khắp cả hai bên bờ Mạn Bắc. Sớm đứng đợi sẵn bên ngoài, vừa thấy Diệp Phong trở về Hạ Khuynh liền chạy đến hỏi: "Thế nào? Có bắt được Chu Quân?"

"Bản công chúa không kịp..."

"Không kịp?!" Hạ Khuynh rút mạnh tay về, lưu loát giáng vào mặt Diệp Phong một cái tát tai: "Hỗn đản, ngươi sao có thể hoài nghi ta? Kế hoạch này chính tay ta dàn xếp cho người cẩn thận từng chút một để mong có ngày bắt được Chu Quân, nào ngờ lại bị sự nghi hoặc của ngươi phá hủy tất cả!! Ngay cả Tuyết Nhi cũng phải liều mình trộm bản đồ cho ngươi, ngươi nghĩ mình còn xứng đáng đứng đây nói chuyện với ta sao?"

"Hạ Khuynh, ta thật sự..."

"Đủ rồi, đến đây là đủ rồi."

Dứt câu, Hạ Khuynh trực tiếp xoay người bỏ đi mà chẳng buồn quay đầu lại.

Diệp Phong sững người đứng như trời trồng, lẽ ra từ đầu nàng nên tin tưởng Hạ Khuynh...

Chậm rãi nhấc chân đi vào trong khoang thuyền, Diệp Phong nhẹ nhàng áp tay lên cánh cửa không bị khóa, lòng ngực nặng trĩu những tâm sự. Lấy hết dũng khí đem cửa đẩy ra, bên trong khói sương mờ nhạt, Hạ Khuynh ngồi trước bàn trang điểm. Một thân y phục Bắc Phàm quý giá, đầu đội phượng quan tinh xảo cầu kì, đôi lưỡng sắc mâu qua tấm gương toát đầy vẻ phiền muộn.

Diệp Phong đi ra phía sau nhẹ nhàng ôm nhẹ lấy thắt lưng nàng.

"Từ trước đến nay, ngươi đã từng tin tưởng ta chưa?"

"Bản công chúa cần chút thời gian..."

"Có lẽ..." Hạ Khuynh cúi đầu thở dài, nhẹ nắm lấy bàn tay của Diệp Phong: "Ta đã quá gấp gáp rồi, làm sao có thể ép ngươi một sớm một chiều tin tưởng ta tuyệt đối? Trong tay ngươi là sinh mạng hàng vạn quân sĩ, chỉ cần một sơ suất nhỏ liền đẩy tất cả vào đường cùng, ngươi làm như vậy ta cũng không nên oán trách..."

"Kỳ thật, ta muốn biết nàng thế nào nghĩ về ta, nàng có thật sự buông bỏ được hay chưa?"

Không gian bao phủ một bầu không khí trầm mặc, chẳng ai nói với ai mà chỉ cố đeo đuổi những gì bản thân đang suy nghĩ. Hạ Khuynh trút một tiếng thở dài, nhẹ nhàng chuyển thân áp tay lên sườn mặt trắng nõn của Diệp Phong mà ve vuốt.

"Đau không?"

"Không đau."

"Sẽ không bỏ ta chứ?"

"Sẽ không."

Hạ Khuynh tựa đầu lên vai Diệp Phong, yếu ớt cất giọng: " Bốn ngày sau là ngày đại cát đại lợi có thể thành thân, người thấy thế nào?"

"Nàng muốn như thế nào cũng được."

Hạ Khuynh hài lòng gật đầu, kéo khay gỗ đào trên bàn trang điểm đến trước mặt Diệp Phong: "Ta đã từng được mặc giá y, lần này sẽ vì ngươi mà mặc lần nữa, xem xem có được không?"

"Chỉ cần là nàng mặc giá y, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của bản công chúa."

"Lẻo mép."

Hạ Khuynh nhỏ giọng trách cứ, sau đó đem y phục đặt trên đầu giường, ánh mắt mông lung và xa xăm, có lẽ không đơn giản là nghĩ ngợi...

[Bách Hợp][Tự Viết] LOẠN THẾ HỒNG NHAN CHI LƯỠNG QUỐC CHI HẬUWhere stories live. Discover now