Hạ Khuynh tùy tiện nói đại một lý do: "Khi nhỏ bị ngã nên để lại sẹo."

Bạch Thiện sờ nhẹ lên vết sẹo bên gò má trái của nàng: "Nhưng nó giống như vết cắt hơn."

"Đá cứa rách."

Tuy có chút ngờ vực nhưng Bạch Thiện vẫn không hỏi nữa, vừa lúc đó Liễu Hân Nhược đi ra nghe thấy liền che miệng khúc khích cười.

"Gương mặt xấu xí như vậy mà cũng đòi tham gia tuyển tú sao?" Liễu Hân Nhược vén tóc dài ra sau, kiêu ngạo nói: "Ngay cả ma quỷ cũng không thèm nhìn ngươi chứ đừng nói đến Cửu Phượng Thiên Vương."

Hạ Khuynh ngay cả mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, tùy tiện nói: "Đa tạ Liễu tiểu thư quan tâm."

Liễu Hân Nhược không nghĩ Hạ Khuynh vẫn có thể bình thản như vậy, tiếp tục châm chọc: "Thật là không có liêm sỉ, xấu như vậy nhất định sẽ dọa chết người a!"

Bạch Thiện nghe không nổi nữa, bất bình lên tiếng: "Liễu tiểu thư ngươi nói những lời này không thấy quá đáng sao?"

"Quá đáng? Ta quá đáng chỗ nào?" Liễu Hân Nhược hừ lạnh: "Xú nha đầu, ngươi tốt nhất là đi về đi, xấu như ngươi sẽ chẳng ai thèm để ý đâu, mất công phụ thân ngươi lại tốn một khoản tiền đút lót."

Bạch Thiện giận đến mặt mũi đỏ bừng: "Ngươi..."

"Được rồi, đừng cãi nhau." Sư Viên kéo Bạch Thiện ra sau, vội nói: "Liễu tiểu thư cũng nên rút lại những lời khi nãy, ngươi đến xin lỗi Hạ Khuynh đi."

"Xin lỗi?"

Liễu Hân Nhược phi một tiếng, che miệng cười: "Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải nghe lời ngươi? Hạng nữ nhân tầm thường như ngươi tốt nhân là nên hảo hảo học vài khúc, may ra còn có thể trụ vững ở Lễ Nhạc Ti, lo chuyện bao đồng trước sau cũng rước họa vào thân!!"

Chát!

Liễu Hân Nhược lảo đảo lùi về sau, tay ôm gò má trái bỏng rát, run rẩy nhìn Hạ Khuynh, tức giận quát lên: "Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?"

"Không ai có quyền xúc phạm Sư tiểu thư." Hạ Khuynh liếc nhìn Liễu Hân Nhược bằng nửa con mắt: "Ngươi mới chính là người không có quyền nói ở đây."

"Tiện nhân, ngươi nói cái gì?"

"Hừ, nghe không rõ sao?" Bạch Thiện trốn ở sau lưng Hạ Khuynh liền đưa đầu ra, thè lưỡi trêu chọc: "Nữ nhân đanh đá như ngươi mới không có quyền nói ở đây."

Liễu Hân Nhược giận đến run người: "Các ngươi... các ngươi..."

"Làm cái gì mà ồn ào quá vậy hả?"

Trần công công đỏng đảnh đi vào, nhíu mày hỏi: "Mới vào cung đã cãi nhau, không muốn tham gia tuyển tú nữa hả?"

"Trần công công ngươi xem, bọn tiện nhân đó dám ức hiếp ta."

Trần công công đối với gia thế của Liễu Hân Nhược vẫn có hơi kiên dè, lập tức nịnh nọt nói: "Hảo, hảo, Liễu tiểu thư nói xem là kẻ nào, tạp gia ta nhất định sẽ trừng trị thích đáng!"

"Là ba ả tiện nhân đó!"

Trần công công gật gật đầu, chưa nhìn mặt đã hung hăng hét lên: "Các ngươi là ai mà dám... dám..."

[Bách Hợp][Tự Viết] LOẠN THẾ HỒNG NHAN CHI LƯỠNG QUỐC CHI HẬUWhere stories live. Discover now