[Đam Mỹ - Hiện Đại] Bỉ Thì Bỉ...

By yeutruyennn

90.3K 3.3K 69

Tác phẩm: Bỉ Thì Bỉ Thì. Tác giả: Neleta. Thể loại: Cán bộ cấp cao, tổng thụ, trọng sinh, 4P, niên hạ, sinh t... More

Chương 1: Chung Phong
Chương 2: Ăn Cơm
Chương 3: Tự Sát
Chương 4: Tang Lễ
Chương 5: Trọng Sinh Năm Năm Sau?
Chương 6: Bạn Cùng Phòng
Chương 7: Mượn Quần Áo
Chương 8: Tiêu Dương
Chương 9: Bị Đòi Nợ?
* Chương 10: Đến Xã Đoàn
Chương 11: Quán Bar Ô Nha
Chương 12: Nhận Được Công Việc
Chương 13: Quyền Gia Sụp Đổ
Chương 14: Đi Học
Chương 15: Trò Chuyện Với Tiêu Dương
Chương 16: Vệ Văn Bân Gây Sự
Chương 17: Đánh Người, Giảng Hòa
Chương 18: Đoàn Kết
Chương 19: Thừa Nhận Với Tiêu Dương
Chương 20: Lời Đồn Trong Lớp
Chương 21: Gặp Hà Khai Phục
Chương 22: Nghi Ngờ
Chương 23: Tiêu Tiếu Phát Hỏa
Chương 24: Chém Giết Ở Cổng Trường
Chương 25: Tức Hộc Máu
Chương 26: Thừa Nhận Với Hà Khai Phục
Chương 27: Video Trận Chiến
Chương 28: Điều Tra Ký Túc Xá
Chương 29: Nhận Thân
* Chương 30: Giản Trọng Bình
Chương 31: Lau Người
Chương 32: Cắt Đứt Với Đỗ Phong
Chương 33: Nhạc Lăng
Chương 34: Hứa Cốc Xuyên
Chương 35: Thuyết Phục
Chương 36: Tiết Lộ Bí Mật
Chương 37: Ganh Tỵ Điên Cuồng
Chương 38: Cải Thiện Quan Hệ
Chương 39: Nhạc Hành Quân
* Chương 40: Tới Chùa Cúng Bái
Chương 41: Đến Nhà Nhạc Lăng
Chương 43: Phần Thưởng
Chương 44: Về Biệt Thự
Chương 45: Tiệc Giáng Sinh
Chương 46: Vương Hiển Nhạc
Chương 47: Đỗ Phong Tìm Tới
Chương 48: Yến Phi Phẫn Nộ
Chương 49: Thẳng Thắn
* Chương 50: Trừng Phạt, Tha Thứ
Chương 51: Hẹn Gặp Hứa Cốc Xuyên
Chương 52: Hà Khai Phục Khuyên Bảo
Chương 53: Vẽ Mặt Mèo
Chương 54: Trải Lòng
Chương 55: Bọn Tôi Vui Là Được
Chương 56: Hứa Cốc Xuyên Hỗn Loạn
Chương 57: 'Bắt Cóc' Tiêu Dương
Chương 58: Tặng Vũ Khí Bồi Thường
Chương 59: Bữa Cơm Giải Quyết Ân Oán
* Chương 60: Uống Rượu
Chương 61: Gặp Riêng Hứa Cốc Xuyên
Chương 62: Nghê Thúy Hoa Tìm Tới
Chương 63: Vương Hiển Nhạc Ác Miệng
Chương 64: Khẩu Giao
Chương 65: Lên Máy Bay
Chương 66: Về Quê Ăn Tết
Chương 67: Đấu Quyền Anh
Chương 68: Đưa Nhau Đi Trốn?
Chương 69: Ăn Tết Ở Nhà Mới
* Chương 70: Lâm Tuyết Thổ Lộ
Chương 71: Đi Riêng Với Hứa Cốc Xuyên
Chương 72: Con Chuẩn Bị Kết Hôn
Chương 73: Quay Lại Đế Đô
Chương 74: Ký Ức Lúc Nhỏ
Chương 75: Đêm Kịch Liệt (H, 4P)
Chương 76: Cha Của Cậu Ta Không Đồng Ý?
Chương 77: Tiệc Chúc Mừng
Chương 78: Tiền Và Súng, Hai Chọn Một
Chương 79: Nồi Nào Úp Vung Nấy
Chương 80: Thế Giới Hai Người (H, Nhạc Thiệu)
Chương 81: Dạo Hồ Lãng Mạn
Chương 82: Mai Lạc Anh
Chương 83: Tắm Uyên Ương (H, Nhạc Thiệu)
Chương 84: Trang Văn Tĩnh Ngang Ngược
Chương 85: Đánh Nhau
Chương 86: Bão Tố Nổi Lên
Chương 87: Lửa Giận Ngập Trời
Chương 88: Cầu Tình Khắp Nơi
Chương 89: Mĩ Nam Kế
* Chương 90: Song Long (H, 4P)
Chương 91: Tội Chết Được Miễn, Tội Sống Khó Tha
Chương 92: Bị Cảm
Chương 93: Hứa Ca, Em Và Anh Cùng Đối Mặt
Chương 94: Gặp Lại Tần Trữ
Chương 95: Hù Chết Người Không Đền Mạng
Chương 96: Tranh Lõa Thể?
Chương 97: Đòi Tro Cốt
Chương 98: Chùm Ánh Sáng Thông Suốt
Chương 99: Gặp Lại Chung Dũng
* Chương 100: Giao Dịch 100 Vạn
Chương 101: Lại Đến Tây Hàng
Chương 102: Nhịn Nửa Tháng (H, Tiêu Tiếu)
Chương 103: Giao Dịch Hoàn Tất
Chương 104: Ra Ngoài Với Tần Trữ
Chương 105: Bài Post Bịa Đặt
Chương 106: Bình Luận Ác Ý
Chương 107: Cảnh Sát Tới Canteen
Chương 108: Nhạc Thiệu Trở Về
Chương 109: Sói Đói (H, 3P, Nhạc Thiệu - Tiêu Tiếu)
* Chương 110: Trấn An Cha Mẹ
Chương 111: Cảnh Cáo Nghê Thúy Hoa
Chương 112: Nguồn Gốc Thẻ Sinh Viên
Chương 113: Đau Đầu
Chương 114: 'Kiểm Tra' Thân Thể
Chương 115: Chân Tướng
Chương 116: Tắm Chung (H, Tôn Kính Trì)
Chương 117: Buông Tha Chung Dũng
Chương 118: Hứa Cốc Xuyên Kết Hôn
Chương 119: Bắt Cóc Tại Nhà Hàng
Chương 120: Giải Cứu
Chương 121: Muốn Về Nhà
Chương 122: Muốn Cảm Thụ (H, 4P)
Chương 123: Chuyện Du Học
Chương 124: Trần Thiên Lại Thăm Dò
Chương 125: Mỹ Nữ Ngu Ngốc
Chương 126: Đánh Bài Trong Phòng
Chương 127: Vệ Văn Bân Bị Ăn
Chương 128: Nhân Yêu?
Chương 129: Phú Hào Máu S
* Chương 130: Bạn Gái Hung Tàn
Chương 131: Hứa Hẹn Không Chia Tay
Chương 132: Park Tae Seok Gặp Nhạc Thiệu
Chương 133: Mua Khuyên Tai
Chương 134: Món Quà Quý Giá Nhất
Chương 135: Cầu Hôn
Chương 136: Buổi Đấu Giá
Chương 137: Đấu Giá Kim Cương
Chương 138: Tiêu Dương Thất Thân
Chương 139: Vệ Vân Bân Kinh Hách
Chương 140: Bưu Kiện Ký Gửi
Chương 141: Trừng Trị Mai Gia
Chương 142: Yến Tam Ngưu Gọi Điện
Chương 143: Chia Tay Hứa Cốc Xuyên
Chương 144: Hư Thận?
Chương 145: Tư Quang Nam Nhờ Vả
Chương 146: Tần Trữ Đả Kích
Chương 147: Tư Quang Nam Suy Sụp
Chương 148: Vệ Văn Bân Trở Về
Chương 149: Yến Tường Nói Dối?
* Chương 150: Tôn Kính Trì Hoài Nghi
Chương 151: Giáo Huấn Yến Tường
Chương 152: Con Sẽ Đón Ba Mẹ Lên Đế Đô
Chương 153: Que Thử Thai
Chương 154: Kinh Hỉ
Chương 155: Tức Tốc Tìm Tới
Chương 156: Ba Tên Biến Thái
Chương 157: Hôn Hôn Bụng
Chương 158: Trừng Phạt Thân Thích
Chương 159: Siêu Âm B
Chương 160: Song Bào Thai
Chương 161: Phụ Huynh Biết Chuyện
Chương 162: Bằng Hữu Tụ Họp
Chương 163: Phi Thực Ra Là Mang Thai
Chương 164: Đón Yến Gia Tới Đế Đô
Chương 165: Đương Sự Biết Chuyện

Chương 42: Tiêu Bách Chu Biết Chuyện

568 26 0
By yeutruyennn

Thời điểm Nhạc Lăng trở về, Tiêu Bách Chu đã đem phòng khách cùng phòng bếp thu thập xong, bất quá sàn nhà vẫn còn chưa lau. Trước tiên thay đổi dép lê, Tiêu Bách Chu đem phần lau sàn giao cho Nhạc Lăng, còn y đi tới phòng bếp để nấu cơm. Nhạc Lăng ngoan ngoãn lau nhà, cái lỗ tai chú ý động tĩnh bên trong phòng bếp. Khi thanh âm thái rau truyền ra, Nhạc Lăng khẽ khàng thổi sáo.

Tiêu Bách Chu nấu cơm, tráng hành với trứng chim. Nhạc Lăng còn thực tự giác mua nhiều thêm một phần đậu phụ, Tiêu Bách Chu vừa lúc đem đậu phụ cùng với thịt hộp xào lên với nhau, thuận tiện còn luộc một bát canh rau. Nguyên liệu nấu ăn hữu hạn, Tiêu Bách Chu có thể làm ra một canh hai món đã thực không dễ dàng gì.

Khi Tiêu Bách Chu gọi Nhạc Lăng tới ăn cơm, Nhạc Lăng lập tức bỏ lại khăn cùng gậy lau nhà, vọt tới trong phòng bếp. Rửa sạch tay, ngồi xuống trước bàn ăn chưa từng bao giờ sử dụng qua, Nhạc Lăng không nói hai lời liền bưng bát cơm lên bắt đầu vùi đầu ăn, cũng tò mò nói: "Tôi không nghĩ tới cậu có thể thái rau!"

"Đồ ăn bình thường không làm khó được tôi, cha của tôi cũng không có muốn đem tôi bồi dưỡng thành một nhị thế tổ chỉ biết tiêu tiền. Ăn chậm một chút, tôi cũng không có cướp của anh." Tiêu Bách Chu lúc này mới có tâm tình để ăn uống.

"Ăn ngon." Đây là hai chữ cuối cùng mà Nhạc Lăng nói ra khi kết thúc xong bữa ăn.

Tiêu Bách Chu cũng không quấy rầy hắn, im lặng ngồi ở một bên uống đồ uống. Nhạc Lăng một mình ăn hết ba bát cơm vào bụng. Ở sau khi hắn ăn xong, Tiêu Bách Chu đứng lên: "Anh rửa chén."

"Được."

Nhạc Lăng đi rửa chén, Tiêu Bách Chu đi đun nước nóng ở trong phòng khách. Đem khăn lau cùng gậy lau nhà mà Nhạc Lăng vứt ở trên mặt bàn cùng trên mặt đất lên đem tới nhà vệ sinh. Trên sàn nhà bằng gỗ cuối cùng cũng không còn dấu chân hỗn độn. Tiêu Bách Chu ngồi ở trên sopha, trong lòng quái dị. Y sao lại giúp Nhạc Lăng thu thập phòng ốc thậm chí là nấu cơm? Y không phải tới nơi này là vì Nhạc Lăng có việc muốn nói với y hay sao? Nhìn bản thân pha xong hai chén trà, y càng hồ đồ. Hai người giống như còn chưa thân quen tới mức này đi?

Tiêu Bách Chu trăm điều không giải thích được vẫn còn đang rối rắm, Nhạc Lăng đã rửa xong bát đi ra. Tiêu Bách Chu thu hồi khác thường trong lòng, đem một ly hồng trà đẩy tới trước mặt của Nhạc Lăng, hỏi: "Anh tìm tôi có là chuyện gì muốn nói?" Trong lòng lại nghĩ: người này phòng trống trải thì có trống trải, nhưng lá trá lại là trà tốt.

Nhạc Lăng ăn uống no đủ rồi thoải mái dựa vào trên sopha, nói: "Tôi tìm cậu là bởi vì có một chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết, miễn để cho cậu cùng với Vệ Văn Bân trong lúc vô ý lại đụng tới họng súng của mấy người anh trai của tôi."

Tiêu Bách Chu không rõ.

Nhạc Lăng cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh của tôi, Tôn ca cùng với Tiêu ca vô cùng yêu Chung ca, hơn nữa còn rất hay ghen."

"Cái gì?!" Tiêu Bách Chu như thế nào cũng không nghĩ tới điều mà Nhạc Lăng muốn nói với mình lại là chuyện này! Lúc này liền choáng váng: "Bọn họ, không phải là... em trai của Yến Phi sao?"

Nhạc Lăng trầm giọng nói: "Chỉ là em trai khác họ. Tôi có thể thực thẳng thắn nói cho cậu biết, ba người anh trai này của tôi rất yêu Chung ca, yêu tới mức muốn điên rồi, chẳng qua Chung ca còn chưa có biết. Mấy người anh của tôi đã mất đi Chung ca một lần, lần này Chung ca đã biến thành Yến Phi, bọn họ sẽ thật chặt chẽ đem Yến Phi khóa tại bên người, mọi người cùng Yến Phi kết giao thân thiết đều sẽ dễ dàng trở thành địch nhân của ba người bọn họ. Cậu cùng Vệ Văn Bân là bằng hữu mới của Yến Phi, các cậu bình thường sẽ có một số hành động mà các cậu cho rằng đó không là gì cả, nhưng ở trong mắt mấy người anh trai của tôi thì những hành động kia lại phi thường chói mắt. Một lần hai lần, anh trai bọn họ có thể chịu đựng được, nhưng số lần nhiều hơn, bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì thì ngay cả tôi cũng không dám cam đoan. Anh trai bọn họ từ sau khi Chung ca chết đi, kỳ thực cũng đã điên rồi."

Tiêu Bách Chu tâm tình thẳng tắp rơi xuống rồi lại nhảy lên. Nhạc Lăng nói: "Tôi tìm cậu, một mình cùng cậu nói chuyện này, chính là cảm thấy cậu có đủ bình tĩnh, đủ lý trí. Tiêu Dương là đứa nhỏ được Chung ca nhìn mà lớn lên, cậu ấy cũng biết được tâm tư của mấy người anh trai, cho nên cậu ấy sẽ chú ý cùng Yến Phi bảo trì một khoảng cách thích hợp. Nhưng cậu và Vệ Văn Bân thì không biết, hai người các cậu xác thực có thể dễ dàng chạm tới nghịch lân của anh trai bọn họ mà không rõ lý do. Các cậu có thể cùng Chung ca làm bằng hữu, nhưng phải có chừng mực, hơn nữa không thể có quá nhiều tiếp xúc tới thân thể. Chuyện này trước khi Yến Phi biết được thì cậu tuyệt đối không thể nói ra với bất kể người nào khác. Về Vệ Băn Bân, cậu có thể ngăn cản trước khi cậu ta làm ra hành vi khác người nào đó với Yến Phi. Mấy người anh trai của tôi thật sự sẽ hủy đi bất cứ thứ gì mà bọn họ cho rằng sẽ đối với bọn họ tạo thành uy hiếp, tôi không nói đùa đâu."

Tiêu Bách Chu sắc mặt trắng bệch, biểu tình của Nhạc Lăng nói cho y biết những gì hắn nói không phải là nói đùa. Nhạc Lăng đi tới bên người Tiêu Bách Chu, ôm bả vai cứng ngắc của y, nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu tự mình rước lấy phiền toái không cần thiết. Sau buổi tối ngày Chung ca chết đi, anh trai của tôi, Tôn ca và Tiêu ca sau khi nhìn thấy thi thể của Chung ca liền điên rồi. Nếu không phải cha của tôi nói với bọn họ rằng phải báo thù cho Chung ca, mấy người anh trai có lẽ đã liền đi theo Chung ca. Đây cũng là nguyên nhân lý do vì sao cha của tôi, Tôn thúc thúc cùng Tiêu thúc thúc đồng ý để cho ba người bọn họ đi theo kinh thương. Chỉ cần anh của tôi bọn họ nguyện ý sống, bọn họ làm cái gì, cha của tôi cũng sẽ đồng ý. Tôi thực cao hứng khi Chung ca còn sống, tuy rằng đã muộn năm năm, nhưng chỉ cần anh ấy sống, mấy người anh trai của tôi mới có thể khôi phục lại bình thường."

Tiêu Bách Chu há miệng, lại không thể nói nên lời. Y không thể lý giải được đây là một loại tình cảm như thế nào. Nhạc Lăng lời nói thực bình thản, nhưng lại khiến cho người nghe như y cảm thấy sởn da gà, cũng sinh ra một loại cảm giác đau đớn vì bốn người kia.

Sau đó một lúc thật lâu, Tiêu Bách Chu mới phát ra âm thành: "Cần tôi, làm cái gì?"

"Làm bằng hữu của anh ấy, bằng hữu bình thường."

"..." Tiêu Bách Chu liếm liếm đôi môi khô nứt, "Chẳng lẽ, tôi nhìn qua giống như người sẽ thích Yến Phi sao? Tôi không phải đồng tính luyến ái."

Nhạc Lăng buông ra bàn tay đang đặt trên vai của Tiêu Bách Chu, áp chế cảm xúc đang bốc lên, bình tĩnh nói: "Tôi vừa nói rồi, mấy người anh trai của tôi đặc biệt không thích có người chạm tới Chung ca. Tôi nói cho cậu biết, cũng chỉ là để cho cậu chú ý mà thôi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu chọc giận bọn họ mà cũng không tự biết. Cậu là bằng hữu của tôi."

Tiêu Bách Chu giật mình, y nhìn Nhạc Lăng, thấy một tia chân thực cùng hữu nghị từ trong mắt của đối phương. Tiêu Bách Chu đột nhiên sinh ra một phần cảm động, cũng có một phần hoảng hốt mà y không rõ ràng.

"Tôi đã biết, cảm ơn anh."

"Hẳn nên như vậy. Nhưng mà chuyện này cậu tuyệt đối không thể tiết lộ cho Yến Phi. Tình cảm của bốn người bọn họ, chỉ có thể do bốn người bọn họ tự giải quyết. Chúng ta là người ngoài, có thể làm chỉ là không quấy rầy bọn họ, không để bọn họ thêm phiền."

Tiêu Bách Chu nội tâm hỗn loạn gật đầu một cái, chần chừ nói: "Chỉ là, ba người... Yến Phi cậu ta, khẳng định không thể nhận. Yến Phi người kia, kỳ thực rất mạnh mẽ."

"Cho nên tôi mới nói việc chúng ta có thể làm chỉ là không làm phiền thêm bọn họ."

Tiêu Bách Chu thở hắt ra, chà xát chà xát mặt. Nhạc Lăng nói: "Cậu đem quần thể thao cùng áo sơ mi trước đây Yến Phi đã mượn đưa cho tôi đi."

"Ừ."

"Cậu có mặc qua không?"

Tiêu Bách Chu sợ hãi nói: "Không có. Cậu ta giặt sạch trả cho tôi, tôi ban đầu là không muốn mặc, về sau lại ngại mặc."

"Hoàn hảo cậu không có mặc." Nhạc Lăng cũng sợ hãi.

"Tôi tại sao đột nhiên lại cảm thấy ở bên người có nhiều thêm ra một phần tử nguy hiểm?" Tiêu Bách Chu vì bản thân cùng với Vệ Văn, một phen nước mắt đồng tình. Nhìn y có tâm tư để đùa giỡn, Nhạc Lăng mỉm cười nói: "Chờ bọn họ xác định quan hệ rồi, cậu sẽ không còn nguy hiểm."

"Tôi đây vẫn là nên đem cậu ta tống đi thì hơn." Tiêu Bách Chu nở nụ cười.

Nhạc Lăng cũng cười, hiển nhiên đồng ý với lời nói của y.

Nhạc Lăng cũng không muốn Tiêu Bách Chu sinh ra sợ hãi đối với tâm tình của ba vị anh trai, bằng không hắn cũng sẽ không có ưu đãi. Nhạc Lăng đem những chuyện của ba vị anh trai cùng với Yến Phi trước đây ở chung với nhau kể cho y nghe, còn nói cho Tiêu Bách Chu biết những thống khổ của ba người sau khi Chung Phong chết đi. Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, Tiêu Bách Chu không còn cảm thấy ba người kia đáng sợ nữa. Ba người kia chính là yêu thảm Chung Phong, chẳng qua tạo hóa trêu ngươi, sau khi Chung Phong chết đi rồi bọn họ mới phát hiện ra tình cảm của bản thân đối với Chung Phong, cũng đã không còn kịp rồi. Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải là bao nhiêu kilomet, mà là người yêu chết đi cũng không biết được tâm ý của bọn họ.

Khi nghe Nhạc Lăng nói ba người kia đoạt đi tro cốt của Chung Phong, Nhạc Thiệu thậm chí còn trả lại cho cha của Chung Phong một súng, tuy rằng không bắn trúng, nhưng thật sự cũng là to gan lớn mất. Tiêu Bách Chu liền cảm thấy ba người này quả thực là nam nhân tốt, rất có khí phách. Y không chỉ không sợ, ngược lại nổi lên sùng bài đối với bọn họ. Cũng chỉ có bọn họ là nhân tài có được xuất thân như vậy, mới dám có sự gan dạ như thế đi. Lại một lần nữa, Tiêu Bách Chu ý thức được khác biệt giữa mình cùng Nhạc Lăng, loại nhận thức này khiến cho y vô cùng buồn bã.

"Tôi sẽ không phạm vào sai lầm của anh trai bọn họ. Tôi một khi đã nhận thực, sẽ tốc chiến tốc thắng quơ được tới tay, tuyệt không để cho mình có cơ hội hối hận." Nhạc Lăng thề son sắt mà nói.

Tiêu Bách Chu trong lòng có chút khó chịu, y hỏi: "Vậy anh đã gặp được người mà bản thân nhận thức rồi sao?"

Nhạc Lăng liếc mắt nhìn Tiêu Bách Chu một cái, đồng thời cũng dời đi tầm mắt, nói: "Gặp rồi."

Tiêu Bách Chu bị ánh mắt cùng những lời này của hắn khiến cho trái tim không khỏi gia tốc, tâm thần không yên. Hai chữ 'là ai' tới đầu lưỡi rồi lại bị y mạnh mẽ nuốt xuống. Nói với bản thân không cần nghĩ nhiều, Tiêu Bách Chu làm bộ nhìn đồng hồ, tránh đi không khí xấu hổ lúc này.

"A, tôi nên trở về trường học, đã tới 10 giờ. Ký túc xá 11 giờ là sẽ tắt đèn."

"Tôi đưa cậu đi."

Nhạc Lăng dứt khoát đứng lên. Tiêu Bách Chu không biết vì sao lại có chút buồn bực.

"Cậu trừ bỏ ngày cuối tuần ra thì có lúc nào rảnh không? Tôi đem cậu đi bắn súng."

Buồn bực trong lòng Tiêu Bách Chu lập tức tiêu tán, cười nói: "Tôi buổi sáng thứ sáu có hai tiết được nghỉ."

"Vậy cậu chờ điện thoại của tôi."

"Tôi phải nói với Văn Bân, bằng không cậu ta một mình ở ký túc xá, nhất định sẽ rất nhàm chán."

"Tùy cậu."

Nhạc Lăng biểu hiện muốn có bao nhiêu rộng lượng liền có bấy nhiêu rộng lượng. Cầm chìa khóa xe, đổi giày, mặc lên áo khoác, hai người sóng vai đi xuống dưới tầng. Nhạc Lăng so với Tiêu Bách Chu cao hơn một chút, cũng cường tráng hơn y. Đi ở bên người Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu không tự chủ được sẽ có cảm giác bản thân bị khí thế của đối phương hoàn toàn áp chế. Bất quá y cũng không cảm thấy có gì không thích.

10 giờ 20 phút, xe của Nhạc Lăng dừng tại trước cổng đại học Đế Đô. Nhảy xuống xe, cùng Nhạc Lăng phất tay nói lời tạm biệt, Tiêu Bách Chu hướng về phía trong trường chạy đi. Chạy xa hơn mười mét, y quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhạc Lăng vẫn đang đứng trước xe. Giống như lúc tới đón y, hút thuốc, nhìn y.

Trong lòng một trận rung động không hiểu rõ, Tiêu Bách Chu mạnh mẽ hướng đối phương phất tay, lúc này đây, y cũng không quay đầu lại nữa. Mãi cho tới khi không nhìn thấy được thân ảnh của y nữa, Nhạc Lăng mới lên xe. Đối với hẹn hò đêm nay thập phần hài lòng, hắn mở ra âm nhạc trong xe, khởi động ô tô. Trở lại chỗ ở, lấy đi sữa cùng bánh mì mà Tiêu Bách Chu phân phó hắn mua, Nhạc Lăng quay về quân doanh.

Trở lại ký túc xá, Tiêu Bách Chu có chút chột dạ mở ra cửa phòng, Vệ Văn Bân đang chơi game. Y trở về, Vệ Văn Bân hứng thú nói: "Lão Tiêu, tôi vừa mới đánh ra được một cực phẩm vũ khí, cậu mau tới xem."

Tiêu Bách Chu thay đổi dép lê, nở nụ cười.

Sau khi Hà Nhuận Giang cấp cho trong nhà của Yến Phi một vạn đồng, cách vài ngày lại gọi tới một cuộc điện thoại di động. Nhà của Yến Phi không có điện thoại, không có phương tiện liên lạc, đây là những điều mà Hà Khai Phục dặn đi dặn lại. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu tâm tư hiện tại đều ở trên người của Yến Phi, những việc không liên can tới Yến Phi thì bọn họ căn bản không chú ý tới.

Hôm nay, Yến Phi nhận được điện thoại của em trai là Yến Tường, nhưng vẫn khiến hắn lắp bắp kinh hãi. Yến gia thu được một vạn đồng kia xong liền cấp tốc viết thư cho Yến Phi, hỏi xem một vạn đồng này là từ đâu mà có. Yến Tam Ngưu bị hù chết, con trai cũng không nên đi chém giết cướp ngân hàng a. Qua hơn một tháng, bọn họ lại nhận được một chiếc điện thoại di động cùng với một phong thư, nói là di động này đưa cho bọn họ, là phương tiện dùng để liên lạc với Yến Phi, trong di động có số điện thoại của Yến Phi —- di động mới mà Tiêu Tiếu đã mua cho Yến Phi.

Yến Tam Ngưu sợ bản thân nói không rõ ràng, mau chóng để cho con trai nhỏ gọi điện cho con trai lớn, hỏi một chút xem rốt cuộc chuyện là làm sao. Nghe thanh âm bất an của em trai truyền ra từ trong điện thoại, thỉnh thoảng bên cạnh còn vang lên tiếng hỏi lo lắng của cha mẹ, Yến Phi quả thực quá phận cười thành tiếng.

"An tâm an tâm, tiền này là tự anh kiếm được. Di động này mọi người cũng thoải mái mà nhận lấy. Hiện tại anh của em đã kiếm được tiền, em nói với cha mẹ cứ thoải mái sử dụng đi."

"Anh, tiền này là như thế nào kiếm được a? Anh thoáng cái đã gửi về nhiều tiền như vậy, ba má đều bị hù muốn chết."

Đứa ngốc, một vạn đồng cũng không nhiều nha.

Yến Phi tính tình tốt, đối với người em trai chưa từng gặp mặt chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ trong kí ức, nói: "Anh của em 'bệnh' xong một hồi, đầu liên thông suốt, đừng nhiều chuyện dài dòng. Đây là tiền anh kiếm được khi đi hát ở trong quán bar. Đế đô bên này thu vào khá cao, tiền ca hát cũng rất cao, mọi người an tâm sử dụng đi. Chờ sau lễ năm mới, anh trở về rồi sẽ cùng mọi người giải thích cặn kẽ."

Yến Tường bên kia nghe xong liền an tâm không ít, ca hát có thể kiếm được nhiều tiền, chuyện này cũng không phải cậu không biết.

"Anh này, một vạn đồng kia, cho ba dùng nha. Chúng ta còn thiếu nợ thân thích hơn 6000 đồng nữa, không thể không trả."

Nụ cười trên mặt của Yến Phi lui đi, thanh âm trầm thấp: "Chúng ta tổng cộng là thiếu bao nhiêu tiền?"

"Ba, chúng ta tổng cộng thiếu bao nhiêu tiền?"

"Con trai, tiền con gửi về còn đủ, còn đủ."

"Yến Tường, em bảo cha nói thật, tổng cộng thiếu bao nhiêu? Anh ghét nhất thiếu nợ tiền người khác!"

Khí thế của Yến Phi từ trong di động truyền qua, lập tức một thanh âm của nữ nhân trả lời: "Con lớn, ba của con không có lừa con đâu, chúng ta chỉ thiếu hơn 6000 ngàn mà thôi. Tiền con gửi về ước chừng đủ dùng. Còn lại để má giữ cho con, để con sang năm nộp học phí."

Trong lòng của Yến Phi rất không thoải mái, nói: "Không cần giữ cho con. Con hiện tại đã có công tác ổn định, có thu nhập rồi. Tiền con lại thì mọi người nhìn xem trong nhà còn thiếu thứ gì cần phải mua thêm thì mua đi. Mẹ, người khác hỏi tới thì mẹ cứ nói con trai hiện tại đã có tiền đồ, sẽ kiếm tiền, sau này không cần phải vay tiền bọn họ."

"Má biết con có tiền đồ, trong nhà đều tốt, đều tốt, con đừng lo lắng. Tiền này trước cứ giữ cho con, con một người ở bên ngoài cũng đừng ủy khuất bản thân. Ba má ở nơi này không cần dùng tới tiền, con đừng gửi tiền về nhà nữa."

"Gửi hay không gửi là do con quyết, cha mẹ đừng quản. Yến Tường có nhà hay không?"

"Anh, em ở đây."

"Sau này trong nhà có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, dùng di động này mà gọi. Còn có, cuộc thi cuối kỳ nếu dám thi không tốt, anh trở về sẽ đánh em."

"Ha ha, anh, anh an tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn học tập. Anh, không nói nữa, không lãng phí điện thoại mất. Em sẽ cố gắng chiếu cố ba má, anh cũng đừng quan tâm chuyện trong nhà."

"Cùng cha mẹ nói, tiền anh gửi về thì cứ sử dụng, dùng hết anh mới cao hứng."

"Ừ, anh, cúp a."

"Được."

Điện thoại cúp, Yến Phi tức giận. Tôn Kính Trì lập tức nhu ngực cho hắn, nói: "Em lập tức gửi thêm tiền về cho họ."

"Anh không phải sốt ruột, mà là tức!" Buông điện thoại, Yến Phi cả giận nói: "Cái tên Yến Phi kia thật sự là bất hiếu! Có người nhà tốt như vậy mà còn đi tự sát! Người nhu nhược!"

Đột nhiên nghĩ tới bản thân chính mình cũng đã từng tự sát, Yến Phi chột dạ, sờ sờ khuôn mặt ảm đạm của Tôn Kính Trì, hắn mau chóng dỗ: "Anh cũng vậy, là người nhu nhược."

"Không cho anh được nói Phi của em như vậy." Tôn Kính Trì cầm tay của Yến Phi, y đồng dạng cũng không cho phép bất luận kẻ nào nói người này không tốt, kể cả chính bản thân hắn cũng không được.

Yến Phi phì một tiếng nở nụ cười: "Cái gì gọi là 'Phi của em', buồn nôn muốn chết."

"Anh chính là Phi của em. Em là A Trì của anh."

"Ha ha, được được được, của anh của anh, các em đều là của anh."

Bị Tôn Kính Trì buồn nôn một hồi như vậy, Yến Phi không tức giận nữa.

"A Trì, em cho người đi tra một chút quan hệ của Yến Phi với mọi người. Trong đầu của anh mơ hồ có nhớ tới cái gì chú cái gì bác, nhưng rốt cuộc vẫn có vài người nghĩ không ra. Anh phỏng chừng Yến Phi đối với thân thích của mình không có bao nhiêu cảm tình, bằng không trong trí nhớ cũng sẽ không mơ hồ tới vậy. Anh nhớ rõ nhất chính là cha mẹ cùng em trai của Yến Phi." Trong đầu còn hiện lên khuôn mặt của một cô gái, Yến Phi nghĩ nghĩ rồi nhịn xuống, bằng không ba tiểu tử này thế nào cũng sẽ cùng hắn náo loạn.

Tôn Kính Trì lập tức gọi điện thoại tìm người đi làm chuyện này. Nhìn bộ dạng của Tôn Kính Trì gọi điện, Yến Phi kìm lòng không đậu xoa xoa đầu của đối phương, lại một lần nữa cảm khái em trai mình đã trở nên thành thục rồi.

Tôn Kính Trì bị ánh mắt của Yến Phi nhìn tới giật mình. Cúp điện thoại, y chặn ngang ôm lấy Yến Phi, đầu gối lên đùi của đối phương. Ngón tay của Yến Phi xuyên vào trong tóc của y, thanh âm ôn nhu chỉ khi đối mặt với ba người mới có.

"Quan hệ giữa em cùng với cha mẹ của em có tốt hơn không?"

Tôn Kính Trì mặc cho Yến Phi xoa loạn kiểu tóc của mình, nói: "Tốt hơn một chút. Hai người bọn họ cũng không có khả năng ly hôn, hiện tại tuổi đã cao, cũng dần tốt đẹp hơn."

"Vậy thì tốt. Trong ba người các em, anh đau lòng nhất chính là Tiểu Tiểu, nhưng lo lắng nhất lại chính là em."

Cha mẹ của Tôn Kính Trì là điển hình cho đám hỏi chính trị, hơn nữa còn là đám hỏi không có trụ cột tình cảm. Tôn phụ cùng Tôn mẫu đều là người cuồng công tác, đám hỏi đều chỉ là để cho tăng mạnh thêm thế lực của bản thân cùng với gia tộc. Tôn mẫu sau khi sinh hạ Tôn Kính Trì, càng giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ chính trị. Tôn Kính Trì đầy tháng, Tôn mẫu liền đem y giao cho bảo mẫu, bản thân thì dốc lòng vào sự nghiệp. Nếu không có Chung Phong cả ngày mang theo Tôn Kính Trì cùng tiến cùng lùi, lại có thêm hai người anh em tốt bồi ở bên cạnh, nhân cách của Tôn Kính Trì chỉ sợ chính là không hoàn chỉnh nhất trong số ba người.

Tôn Kính Trì quan hệ đối với cha mẹ dịu đi cũng không có quá nhiều vui sướng. Y từ sau khi năm tuổi đã không còn hi vọng xa vời vào việc được nhận yêu thương cùng ấm áp từ cha mẹ.

"Quan hệ với bọn họ tốt lắm, em lại phiền toái. Bọn họ giống như đột nhiên phát hiện ra còn có một đứa con là em, thực khiến cho em ăn không tiêu."

"Đó là chuyện tốt a."

"Em đã lớn như vậy, thật sự chịu không nổi sự quan tâm yêu thương tới quá phận của bọn họ."

"Ha ha... coi như là hai người họ đang bù lại cho em đi."

"Em không cần."

Tôn Kính Trì không phải già mồm cãi láo, y thực sự không cần. Y chỉ cần một người duy nhất 'yêu thương'.

Yến Phi cũng không biết, cái chết của hắn là nhân tố quan trọng đã thúc đẩy, khiến cho quan hệ giữa cha mẹ Tôn Kính Trì dịu đi. Tôn phụ cùng Tôn mẫu lo lắng sợ hãi đứa con sẽ hỏng mất, thay đổi quan hệ hôn nhân tương kính như tân không can thiệp vào chuyện của nhau ngày xưa, cố gắng hết sức khuyên bảo cùng làm bạn với con trai, hi vọng con trai có thể sớm một ngày thoát khỏi đau xót bởi sự ra đi của Chung Phong. Cũng ở thời điểm kia, bọn họ mới ý thức được bao năm nay bản thân đã thua thiệt đứa con như thế nào. Bọn họ áy náy, muốn bù lại. Năm năm này, cố gắng của bọn họ coi như cũng có chút thu hoạch, quan hệ giữa bọn họ với con trai đã dịu đi không ít.

"Phi, đừng bỏ xuống em nữa. Em chịu không nổi."

Đêm khuya mộng quay về, y chung quy sẽ một thân mồ hôi lạnh tỉnh lại.

"Sẽ không, sẽ không bao giờ... nữa."

Yến Phi không muốn thừa nhận rằng bản thân mình đã sớm hối hận. Hắn thậm chí không dám hỏi tới trong năm năm này, ba người làm sao trải qua. Hắn sợ hỏi rồi, hắn sẽ bị áy náy gặm nhấm tới sạch sẽ.

Yến Phi che lại hai mắt đang chăm chú nhìn hắn của Tôn Kính Trì, hắn lại bắt đầu bị áy náy dằn vặt.

Continue Reading

You'll Also Like

486K 49.2K 66
Tên: Xuyên nhanh chi nâng cấp hệ thống trà xanh Tác giả: Nghịch Thế Editor: Uyên Số chương: 257c + 3 ngoại truyện Phần 1: Từ chương 1 -> chương 200 P...
207K 4.5K 132
Edit bởi tui!!!
240K 14.7K 77
Đây là một tác phẩm mang phong cách thời cuộc những năm 1980-2000. Cốt truyện lột tả một cách đầy chân thực xã hội cùng những chuyển biến của thời...
197K 7.6K 26
Tên truyện: Nuông Chiều Hán Việt: Kiều Sủng Tác giả: Xuân Nhập Trì Trì Editor: Bánh Bao (Dumpling312) Trình trạng: hoàn thành Số Chương: 18 chương +...