Chương 113

3.7K 72 3
                                    

Chương 113

Phượng Liễm Cung.

Một bộ áo ngủ màu xanh lam, bên cạnh Phong Phi Duyệt không có cả Lý Yên lẫn Ngọc Kiều, bóng dáng tựa lên trước cửa sổ, nhàn nhạt hiện ra vài phần cô đơn.

Bước chân của hoàng đế thanh thúy khác thường, mỗi một bước đi, dường như vô cùng nặng nề.

Đi vào nội điện, hai người cách nhau khá xa, liếc nhìn nhau một cái, Phong Phi Duyệt cũng không thỉnh an, hoàng đế đứng ở đằng xa một lúc, từng bước tiến lên trước.

Nàng cũng không muốn mở miệng, tự mình rót một chén rượu, nhấp một ngụm.

"Trẫm, đã thử dò xét nàng ấy." Nam tử ngồi xuống, đưa một tay chống trán, mệt mỏi nói.

Nửa đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài vẫn còn sưng đỏ, Phong Phi Duyệt không hiểu ngọn nguồn, đặt chén rượu trong tay xuống, nhìn biểu cảm trên mặt hoàng đế, lãnh đạm mở miệng, "Không có thương tổn, phải không?"

Cô Dạ Kiết ngẩng đầu, đối diện đôi mắt trong trẻo sáng suốt của nàng, "Duyệt Nhi..."

Phong Phi Duyệt kéo chén tử sa kia tới trước mặt mình, xuyên qua tia sáng ảm đạm, đôi đồng tử phát ra tia sắc bén hữu lực, lông mi nồng đậm hắt ra bóng ảnh mờ mờ, "Có một số chuyện, là chàng không hoài nghi, hay là... không muốn hoài nghi?"

Một câu nói, lại giống như một bàn tay to lớn mạnh mẽ hữu lực, thốt nhiên, xé toạc màn sương mù trong đáy lòng Cô Dạ Kiết, nơi đó, che giấu quá sâu, ngay cả chính hắn cũng không muốn chạm vào, giờ đây... mang theo một chút tàn nhẫn đột nhiên sáng tỏ, tuy rằng máu tươi đầm đìa, lại khiến hắn lập tức á khẩu không thể đáp lời.

Trong trận chiến sinh tử ở Lạc Thành, trong lòng Phong Phi Duyệt, sớm đã có nghi ngờ, nàng thậm chí còn hoài nghi rằng, là hoàng đế đẩy Thi tiệp dư ra ngoài, hắn tàn nhẫn, hắn không từ thủ đoạn, chuyện như vậy đối với hắn mà nói, cũng có khả năng rất lớn.

Nhưng, bây giờ nghĩ lại, trong này cất giấu giá nhiều điều quỷ dị.

Qua một hồi lâu, hoàng đế trầm mặc không một tiếng động mới buông thỏng hai tay xuống, nặng nề thở dài, "Trẫm cũng không biết..."

Giọng điệu của hắn, là bất đắc dĩ, nhưng vẫn xen lẫn né tránh.

"Không! Nếu như chàng không biết, cũng sẽ không đi dò xét, càng sẽ không... nói với thiếp, chàng đã thử dò xét." Phong Phi Duyệt không cho hắn chút cơ hội viện cớ, một câu, trực tiếp vặn ngược lại ý tứ trong lời nói của hắn, "Cơ trí như chàng, vì sao cứ muốn bịt kín hai mắt của mình?"

Cô Dạ Kiết hiển nhiên quá mệt mỏi, ngón tay thon dài ấn lên huyệt thái dương, "Lúc vừa đi ra khỏi Cảnh Dạ Cung, dọc đường, ta đã suy nghĩ rất nhiều." Hắn từ trên ghế ngồi đứng thẳng người dậy, thân ảnh cao lớn, nửa bên chiếu xạ lên trên người Phong Phi Duyệt, "Có lẽ, ta thật sự đã hiểu lầm, bản thân Thi tiệp dư vốn không biết công phu..."

Hắn nói được một nửa, nửa câu sau, giấu trong cổ họng, khó lòng mở miệng.

Phong Phi Duyệt có chút tức giận, ngữ khí nói chuyện, không khỏi nặng thêm vài phần, "Vậy, liệu có tồn tại một khả năng khác hay không?"

DỤ QUÂN HOAN - THÁNH YÊUWhere stories live. Discover now