Chương 03: Lạc Thành

10.6K 141 1
                                    

Chương 03: Lạc Thành

Bầu trời từ từ trong xanh, màu sắc xám xịt mờ ảo lúc trước bị tán ra khắp phía, mang theo khoáng đạt rộng rãi mà thoải mái, từ từ hiện ra trước mắt mọi người. "Rốt cuộc đi đến nơi quái quỷ này rồi," Từ sau lưng truyền đến một trận tiếng hò reo, đám binh lính giơ cao giáo mác trong tay, 'bang bang bang' vung mạnh lên một dãy lan can sắt tỏ vẻ vui mừng. Nghe thấy tiếng khua gõ chói tai này, Phong Phi Duyệt không nhịn được quay đầu lại một cái, chỉ thấy trong lồng giam sau lưng, đám tù binh bị nhốt lại đều kinh hoàng sợ hãi ôm lại thành một đoàn, thân thể cố hết sức tránh xa lan can sắt, vây vào giữa.

Một quốc gia chế độ nô lệ, tính mạng con người chính là ti tiện như vậy, kẻ yếu, thì nhất định bị áp bức nô dịch.

Phong Phi Duyệt tâm bình khó hòa quay người đi, hết thảy những thứ này, vốn là không liên quan đến cô, lãnh đạm thờ ơ, so với người khác cô cũng làm được.

Từ nhỏ, cô chỉ là đứa trẻ mồ côi, đã lớn như vậy rồi, người bạn duy nhất chính là Thanh Âm. Tính tình các cô vốn là khác nhau một trời một vực, lại hợp ý ngoài sức tưởng tượng, mà cô, đã quen dùng lạnh lùng đối xử với tất cả mọi thứ.

Cô phóng tầm mắt nhìn đi, xa xa liền trông thấy một làn khói dày đặc phía trước theo cơn gió bị thổi tới đây. Mặc dù khoảng cách vô cùng xa, thế nhưng mùi khói gay nồng vẫn lập tức chui vào cánh mũi, xua đi không được, "Khụ khụ..." Phong Phi Duyệt vội vàng đưa tay cản lại, mắt bị hun khói chua xót khó chịu, ửng đỏ lộ ra vài phần ướt át.

Sau lưng, truyền đến tiếng bàn tán liên tục không dứt, cô chỉ cảm giác thấy lồng ngực dựa vào đột nhiên căng thẳng, chớp mắt một cái, liền nắm chặt cương ngựa phi gió chạy tới. Bụi cát bị vó ngựa đá lên toàn bộ đánh hết lên người Phong Phi Duyệt, trút đến ngập đầu ngập cổ.

Không bao lâu, con ngựa liền dừng lại lần nữa, cô bỏ đôi tay che ở trên mặt xuống, hết thảy mọi thứ trước mắt lại làm cô nghẹn họng nhìn trân trối, quả tim treo ngay trên cổ họng.

Ngửa mặt nhìn lên, trên tường thành khói thuốc súng bốn phía, vương kỳ trên cây trụ bị đứt gãy nghiêng nghiêng ngã ngã cắm nơi cổng thành, đã bị thiêu cháy một nửa, phần đuôi bám đầy tro vướng ở đó, lất phất theo gió. Những cái này vẫn chưa tính là gì, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành đổ nát kia, treo vô số binh sĩ tử thương, tiếng rên rỉ, tiếng hô đau không ngớt. Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cho dù là xem trên tivi, cũng không khiến người ta kinh hãi như thế này.

Mùi vị của chiến tranh, mang theo hơi thở chết chóc lạnh lẽo, từng bước từng bước ép sát mà đến, cô nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn về phía mặt đất trước mặt. Nơi đó, cũng không may mắn tránh thoát, thi thể binh sĩ nằm đầy đất, người còn sống sót đang chuyển từng cỗ thi thể một, chất đống vào cùng một chỗ. Xung quanh rải rác di hài nhếch nhác quân dụng xập xệ, máu tanh nồng nặc, xói mòn con đường cát vàng cũ kỹ.

Thời tiết vốn dĩ nên dịu mát, lại bị chiến hỏa đã dập tắt này thiêu đốt đến nóng bức không chịu nổi, ở trên trán, mới một hồi đã toát mồ hôi nhễ nhại, trên mặt đất đá phiến xanh trải dài mà thành, vết máu vẫn uốn lượn như cũ. Giữa từng khe hở một, toàn bộ đều được huyết sắc lẫm lệ kia khảm nạm lên, một người khiêng một người, một người kéo một người, rất nhanh, nhuộm đỏ con đường dưới vó ngựa.

DỤ QUÂN HOAN - THÁNH YÊUWhere stories live. Discover now