Chương 149: Bút Tích Của Ngô Đạo Tử

375 15 1
                                    

"Vậy... Vậy theo như lời ông nói, thì thứ... Thì thứ trong bụng của Sở Phương Phương chính là một con hồ ly non sao?".

"Có phải hồ ly hay không thì ta không biết, nhưng ta dám chắc nó không phải người. Hơn nữa, loài Ẩn Hồ này một khi tiến vào trạng thái ẩn thân, thì nó sẽ phải ngủ vài ngày. Cho nên bây giờ, ngươi có gấp gáp cũng chả làm được gì đâu. Chờ mấy ngày nữa thì ngươi hãy cùng nàng đi đến bệnh viện để xem sao, còn không thì ngươi hãy thử câu thông với cái thứ ở trong bụng nàng xem như thế nào.".

"Được rồi, nếu như hiện tại không có gì nguy hiểm thì cũng không thành vấn đề. Mà này, Mã Tiểu Hổ kia đã đến tìm ông chưa?".

Lão Quách què gật đầu nói: "Đã tới và đã đi rồi.".

Bạch Thường thăm dò hỏi: "Hắn đến tìm ông để làm gì vậy? Tôi nghe nói ông biết sư phụ của hắn. Người đó là ai vậy?".

"Cái này hả? Người không cần phải biết đâu. Mà có nói ngươi cũng chả biết đâu. Khỏi tò mò làm gì.".

Bạch Thường nhún vai, không nói gì nữa. Hắn biết, lão Quách này chung quy cũng là một người thần thần bí bí. Nếu như sự tình lão không muốn nói, thì cho dù có gặng hỏi cũng vô dụng thôi.

Cứ mặc kệ, nếu như khi nào lão thích lão sẽ tự nói ra.

Lão Quách què ngồi xuống, châm bao thuốc, nhả ra vài làn khói rồi nói: "Gần đây ngươi có món hàng nào tốt không? Lâu lắm rồi chả mang cái gì tốt đến cho ta cả.".

Bạch Thường nói: "Gì mà lâu rồi? Chẳng phải là mấy ngày trước tôi có mang đến cho ông một bức họa rồi sao?".

Vừa nói xong, hắn đột nhiên vỗ đùi, vội vàng hỏi: "Suýt chút nữa thì quên mất. Nói đến hàng tốt thì cũng có không ít đâu. Không biết là ông có dám thu hay không?".

Thế là Bạch Thường đem toàn bộ sự tình của Khâu gia kể lại.

"CÁI TÊN TIỂU TỬ KHỐN KHIẾP! CÓ MỐI LÀM ĂN TỐT NHƯ VẬY TẠI SAO BÂY GIỜ LẠI MỚI NÓI HẢ?... Haizzzz... Mặc dù, ta cũng biết chuyện Khâu gia cất giữ rất nhiều món đồ, nhưng ta nghĩ đó chỉ là kiểu sưu tập tùy hứng của mấy thương gia thôi, cho nên ta cũng không để ý cho lắm. Bây giờ nghe ngươi kể như vậy, thì có lẽ là Khâu Bách Thịnh đã cất giữ không ít thứ tốt. Ngươi lập tức đi gặp hắn mau! Bảo với hắn là những thứ tốt kia nếu mà tiêu hủy hết thì thật là đáng tiếc. Chi bằng cứ mang đến đây hết cho ta. Nếu có cái gì vừa mắt thì ta nhất định sẽ không để hắn thiệt thòi đâu.".

Gì chứ về điểm này thì Bạch Thường hoàn toàn tin. Hắn biết lão Quách này là một lão cáo già chính hiệu. Lão ở đây mở một ngân hàng Âm Ti tư nhân. Bây giờ mà bảo lão không có tiền thì chỉ có quỷ mới tin.

"Tôi nói này lão Quách! Có phải lần này tôi đã giới thiệu cho ông một mối làm ăn lớn rồi không? Ông nghĩ sao về việc cho tôi một ít hoa hồng? Không cần phải nhiều đâu, tầm một trăm triệu là được rồi!".

Bạch Thường cười hắc hắc, xoa xoa ngón tay cái và ngón tay trỏ với nhau.

"Ta cho ngươi một tỉ, ngươi có muốn lấy không? Đúng là đồ không biết xấu hổ, đồ mặt dày. Ta nói cho ngươi biết. Ta là khách hàng đến mua đồ, vậy tính ra tiền hoa hồng ngươi phải đòi Khâu Bách Thịnh chứ, đòi ta làm gì. Nhiều lắm thì ta chỉ cho ngươi một chút tiền giới thiệu thôi.".

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Where stories live. Discover now