Chương 136: Bắt Cóc Hồng Y Nữ Quỷ

376 21 1
                                    

"Này, Bạch huynh đệ! Cô gái hồi nãy là gì của cậu vậy?".

Trong lúc, hai người đang trên đường trở về quán ăn, thì Mã Tiểu Hổ mới tò mò hỏi.

"Là một người quen của tôi thôi. Nhưng mà cũng không có thân cho lắm, tại mới biết nhau được có mấy chương, à không, mới được có mấy ngày mà thôi.".

"Không đúng! Tôi thấy khi nàng nhìn cậu, ánh mắt có gì đó rất kỳ lạ. Giống như là nàng đang có tình ý với cậu vậy.".

"Thôi đi! Do nàng đang bị trúng Tình Cổ, cho nên nhìn ai cũng như vậy cả thôi. Mà tôi cũng nhắc nhở cậu là từ giờ cứ sau mười một giờ đêm thì phải tránh xa nàng một chút, nếu không...".

Chẳng mấy chốc mà hai người đã chạy đến quán cơm, Bạch Thường vừa nói chuyện với Mã Tiểu Hổ vừa đẩy cửa vào, thì cả người hắn bỗng nhiên sững lại, ngắt ngang câu nói còn đang dang dở.

Chỉ thấy trong quán bề bộn như là cái bãi rác công cộng, ngay cả cửa sổ bên kia cũng bị bể nát.

"Con mẹ nó chứ! Lại có trộm ghé thăm sao?".

Sau khi bật đèn, Bạch Thường vội vàng chạy vào kiểm tra mọi thứ. Cửa mật thất vẫn còn y nguyên, riêng chỉ có phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp là rối tung rối mù cả lên.

Hắn đứng trong phòng buồn bực quan sát xung quanh một lát, cũng may là lần này không có gì bị đổ vỡ cả. Nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, Bạch Thường vội vàng lao ngay tới quầy, thì thấy sợi dây đỏ và chiếc khăn thêu đều đã không cánh mà bay.

Bạch Thường trong nháy mắt liền hiểu ngay là chuyện gì, không kiềm được mà tức giận chửi lớn: "TIÊN SƯ BỐ ÔNG CỐ NỘI NHÀ CHÚNG NÓ! ĐÚNG LÀ ĐỜI LẮM TRÒ HAY, LOAY HOAY TOÀN GẶP CHÓ. LỊCH SỰ THÌ KHÔNG CÓ, CHỈ CÓ CHƠI CHÓ LÀ KHÔNG AI BẰNG. NGHĨ SAO, ĐÃ LẤY ĐỒ CỦA NGƯỜI TA THÌ CHỚ, LẠI CÒN ĐI ĐẬP VỠ CỬA KÍNH NỮA CHỨ. CON MẸ NHÀ BỌN BÂY! CÁI CỬA BÊN ĐÂY BỊ VỠ TẠI SAO KHÔNG VÔ, MÀ LẠI ĐI ĐẬP CÁI CỬA BÊN KIA NỮA, CHÚNG BÂY NGHĨ ÔNG ĐÂY DƯ TIỀN ĐI SỬA CỬA LẮM HẢ? SỐNG THÌ CÓ TÂM MỘT CHÚT, CÒN ĐỂ ĐỨC LẠI CHO CON CHÁU NỮA. KHÔNG LÀ COI CHỪNG SAU NÀY ĐẺ CON KHÔNG CÓ LỖ ĐÍT ĐÂU ĐẤY!" Mã Tiểu Hổ ở bên cạnh nghe mà tái cả mặt, lòng thầm nghĩ: "Chửi gì mà kinh vậy trời, phải thù hằn đến mức nào mới có thể chửi mượt được như thế vậy?".

"Bạch huynh đệ, trong nhà có mất gì không?".

"Không mất gì cả. Nhưng mà ngày mai, tôi phải làm một cái hàng rào sắt mới được. Để xem lúc đó chúng vào kiểu gì. Mẹ nó chứ!".

Bạch Thường bất đắc dĩ cười khổ. Sau đó thuận tay lấy một cuốn sách từ thắt lưng ra.

"Hừ! Biết thế nào các ngươi cũng không bỏ cuộc. Vì thế ông đây đã sớm mang theo công thức nấu ăn Bạch gia quyển hạ bên người từ lâu rồi, đừng hòng ai có thể trộm được của ta.".

"Cái đám Không Môn này quả thật là rất khó chịu, lại còn ra vẻ xuất quỷ nhập thần nữa chứ. Nhưng mà tại sao mấy người này lại muốn ăn trộm một cuốn sách nấu ăn để làm gì?".

"Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ quá khó khăn, an ninh càng ngày càng thắt chặt, cho nên không thể nào làm nghề ăn trộm được nữa. Vì vậy mà chúng muốn chuyển sang làm đầu bếp hay sao?".

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Where stories live. Discover now