Chương 129: Bí Mật Của Bảo Vật

412 17 1
                                    

"Có lẽ nhiều người cũng không biết cái gì gọi là quỷ vật. Thật ra nói một cách đơn giản thì quỷ vật chính là hung vật.".

Khâu Bách Thịnh bắt đầu câu chuyện bằng một lời giải thích chậm rãi.

Bạch Thường cũng ngồi xuống, im lặng lắng nghe.

Trực giác nói cho hắn biết, trên người của Khâu Bách Thịnh chắc chắn đang ẩn giấu một bí mật động trời.

Mua bán quỷ vật hay còn gọi là mua bán hung vật, nhưng vì hai chữ hung vật nghe không có được may mắn cho lắm. Cho nên, tổ tiên của Khâu gia đã dùng hai chữ quỷ vật để thay thế.

Hai từ này nghe có vẻ hơi đáng sợ. Nhưng trên thực tế, rất nhiều đồ vật mà con người thường thường sử dụng trong cuộc sống cũng được phân loại vào hung vật.

Ví dụ như: Nến màu trắng, gương bát quái, lưỡi câu dùng để mổ thịt và cả những tấm kính ở trong nhà. Tất cả đều là những đồ vật thông linh.

Nhưng những quỷ vật mà Khâu gia sưu tầm được còn tà môn hơn.

Như cái bình gốm đời Đường đã được khai quật trong một ngôi mộ cổ lớn ở cố đô Lạc Dương này, là loại đồ vật hiến tế được chôn theo người chết, nằm sâu trong cổ mộ hơn trăm nghìn năm không thấy ánh nắng mặt trời, tà khí tích tụ không biết là bao nhiêu. Nghe nói năm đó ngay khi vừa khai quật lên, thì đã có hơn mấy chục người tự nhiên lăn đùng ra chết tại chỗ.

Nhất là những vật phẩm bị dính máu trong những vụ án mạng, đều rất dễ trở thành quỷ vật.

Có nhiều loại quỷ vật cổ quái khác nhau.

Cũng có thể là đầu của tội phạm bị tử hình, hay là răng của lão thi trăm năm.

Thậm chí là những đồ vật đến từ một thế giới nào đó mà chúng ta chưa biết đến.

Bạch Thường nghe vậy liền hỏi: "Vậy tảng đá này chính là một quỷ vật mà Khâu gia đã thu mua từ rất lâu rồi sao?".

Khâu Bách Thịnh lắc đầu: "Không phải, tảng đá này là do ta vô tình mua được vào ba năm trước. Lúc đó, nó chỉ được dùng làm vật trang trí bằng đá, trông rất thú vị. Nhưng cho đến khi ta mua được, thì cứ tới mỗi đêm trăng tròn, sẽ xuất hiện không ít những hiện tượng quái dị. Đây cũng là sự tình mà ta không nghĩ tới.".

Bạch Thường cười ha hả: "Nói như vậy, Khâu thúc thúc bề ngoài là một doanh nhân thành đạt. Nhưng trên thực tế, lại là một người chuyên đi thu gom "Hàng" về nhà như thế này sao? Nhưng có một điều cháu vẫn luôn thắc mắc là nếu như người thật sự để ý đến những món đồ này, vậy tại sao người lại còn để cho Tiểu Điệp mang đi tặng người khác, mà không chịu bán đi? Còn nữa, tại sao tập đoàn Thiệu thị lại muốn những bảo vật này đến như vậy?".

"Cái này....." Khâu Bách Thịnh lưỡng lự một chút rồi mới nói tiếp: "Thật không dám giấu, đúng là ta đã từng nghĩ sẽ rửa tay gác kiếm, nhưng những món đồ này ta vẫn chưa thể nào bán ra được. Mấy năm trước có một thương lái ngỏ ý muốn mua, nhưng không biết vì sao sau đó lại bị mất liên lạc. Vì vậy ta chỉ đành dùng một cách mà thần không biết quỷ không hay là cứ từ từ tuồn dần ra ngoài, nhưng những quỷ vật này quá nhiều, mãi đến giờ mới chỉ vơi đi được có một tí xíu. Còn về phần của Thiệu Thiết Trụ, thì hắn cứ nghĩ là bộ sưu tập trong nhà của ta rất đáng giá. Cho nên, hắn muốn ép ta phải chuyển nhượng toàn bộ để hắn có thể kiếm một món hời lớn.".

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ