Chương 41: Mắt Một Mí và Mắt Hai Mí

901 49 0
                                    

Buổi trưa, tại quán cơm Bạch gia.

Bạch Thường mồ hôi đầm đìa, vừa tiễn đợt khách hàng cuối cùng xong, liền ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển.

"Haizzz ... Nghe nói hôm nay lại có quán cơm phải đóng cửa, sao không chuyển sang bán vé số luôn đi, như vậy có phải nhanh giàu hơn không?"

Hắn cau mày, chăm chú suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên chồm dậy, đi ra ngoài cửa, viết vài chữ lên tấm bảng đen, rồi treo lên.

"Từ giờ trở đi, quán cơm có 2 khẩu phần ăn, những ai mắt một mí thì ngày lẻ, ai mắt hai mí thì ngày chẵn, không tính phụ thu."

Sau khi viết xong, hắn quan sát mấy lần, cảm thấy hài lòng rồi mới trở về phòng, tự nhủ: "Giới hạn khách theo ngày lẻ và ngày chẵn, ha ha ha ha, bây giờ thì mình có thể nghỉ ngơi một chút rồi!"

Bởi vì tối hôm qua thả ra Bản Mệnh Sát quá nhiều khiến hắn mệt rã rời, ngủ một giấc thẳng cẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, tới trưa thì lại bận rộn chuẩn bị nguyên liệu để mở quán, bây giờ thật sự là mệt muốn chết.

Chỉ là chuyện tối hôm qua vẫn chưa kết thúc, còn Nấm Linh Thi thì lại không tìm được. Hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Bỗng nhiên lúc này, xuất hiện một chiếc ô tô lao thẳng tới, dừng trước cửa tiệm cơm.

Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặc một bộ âu phục sang trọng, mang mắt kiếng gọng vàng, nhìn như một tên nhân mô cẩu dạng.

Bạch Thường cũng không thích giao thiệp với những loại người như vậy, đang muốn đứng dậy đóng cửa quán thì người kia đã bước nhanh tới.

"Này này này, đừng có đóng cửa quán, chúng tôi tới ăn cơm đây."

"Ăn cơm sao? Vậy không có duyên rồi, tôi đang chuẩn bị đóng cửa đây!" Bạch Thường gãi gãi mũi nói.

"Đóng cửa? Không phải chứ! Người vẫn ở đây, cửa vẫn còn mở, thì làm sao gọi là đóng cửa được, chưa kể bây giờ là giữa trưa, có phải là anh đóng cửa quá sớm rồi không vậy? Đừng đùa nữa mà, làm gì có tiệm cơm nào mở ra mà không tiếp khách chứ ? Đây là cái đạo lý gì vậy".

"Ờ! Thật xin lỗi, đây là quy củ của chỗ này, mỗi ngày tôi chỉ mở bán đến 1h chiều, quá giờ là đóng cửa đó."

"1h chiều? Ha ha, anh nhìn lại xem, bây giờ mới 1h kém 15 mà."

"Haizzz! Được rồi. . . Nhưng mà, chỗ này của tôi vừa mới thay đổi khẩu phần ăn đó, nhưng có vẻ như là anh không đủ điều kiện."

Bạch Thường cười cười chỉ tấm bảng đen.

"Cái gì, giới hạn khách theo ngày lẻ và ngày chẵn là sao?"

Người kia nghi ngờ nhìn tấm bảng đen, mặt đầy mơ hồ.

Cái này là cái quái gì vậy, làm gì có cái quy củ như vậy?

Hôm nay là ngày 8, là ngày chẵn, nhưng cái tên mắt kiếng gọng vàng này lại chỉ có một mí.

"Ha ha ha ha, thành thật xin lỗi, vị khách quan này, xin ngày mai hãy quay lại."

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Where stories live. Discover now