Chương 119: Ăn Cướp!

456 20 3
                                    

Bạch Thường không nghĩ tới, mình mất nhiều thời gian để làm món Tiên Nhân Chỉ Lộ như vậy, cuối cùng lại là làm cho bản thân ăn.

À không đúng, còn có gia đình của Khâu Tiểu Điệp và Hà Vũ Thần nữa.

Gia đình Khâu Tiểu Điệp vốn không phải là người tu đạo, cho nên sau khi ăn xong có thể cường thân kiện thể, tiêu trừ bệnh tật.

Còn theo lý mà nói, hắn và Hà Vũ Thần sau khi ăn thì đạo hạnh có thể tăng đến một trình độ nhất định nào đó.

Nhưng vì lí do gì mà sau khi ăn xong món ăn kia, cho đến tận sáng hôm sau, Bạch Thường vẫn không cảm thấy có gì thay đổi cả. Ngay cả công lực cũng chả tăng lên miếng nào mà ngược lại còn bị tào tháo rượt mất cả đêm. Chưa đến tết mà hắn đã phải bắn pháo hoa liên tục.

Nếu tính sơ sơ từ tối hôm qua cho tới sáng nay thôi, thì Bạch Thường cũng phải tầm ba mươi lần bắn pháo hoa. Cả thân thể hắn bây giờ hoàn toàn vô lực đến ngu người, hai chân thì run lẩy bẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.

Không hợp lý, điều này là quá bất hợp lý rồi.

Rốt cuộc món này là Tiên Nhân Chỉ Lộ hay là Tiên Nhân Tháo Dạ vậy trời?

Nhưng mà tiêu chảy còn đỡ, nỗi đau lớn nhất mà hắn bây giờ đang phải chịu chính là trong WC đã hết sạch giấy.

"A Nguyễn, nhanh lên nhanh lên! Mang cho tôi một ít giấy tới đây. Tôi sắp hết chịu nổi rồi!".

Bạch Thường rên rỉ yếu ớt. Sau đó, có một bàn tay mềm mại thò vào, đưa cho hắn một cuộn giấy vệ sinh.

Sự thật đã được chứng minh, trong nhà có nuôi nữ quỷ cũng là một điều tốt. Bình thường không có việc gì thì có thể ngắm nhìn dung nhan của nàng. Còn vào thời khắc quan trọng như lúc này thì nàng có thể đưa giấy vệ sinh cho mình.

Đáng tiếc là không thể abc xyz được.

"Ào!".

Bạch Thường xả bồn cầu. Một tay ôm bụng, một tay kéo quần đi ra.

Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau siết chặt lấy cổ của hắn.

Cùng lúc đó, có một con dao sắc bén chĩa vào hông của hắn.

"Đừng có động đậy! Mau mau giơ tay lên! Nếu như ngươi dám lộn xộn thì hãy tạm biệt thằng em của ngươi đi.".

Giọng nói lạnh lùng của một người con gái vang lên sau lưng.

Lưỡi dao lạnh lẽo đang dí sát vào phía dưới bụng. Bạch Thường nào dám động đậy, đành phải ngoan ngoãn giơ tay lên.

Nhưng vừa rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh vội quá nên hắn vẫn còn chưa kịp kéo khóa quần. Cho nên khi hắn vừa giơ tay lên thì cái quần đã tuột xuống đất. Hắn vội vàng đưa tay kéo quần lên thì con dao lại dời xuống một tấc.

"Ta nói là không được nhúc nhích! Ngươi tưởng ta đùa ngươi hả?".

"Nhưng... Nhưng mà quần của tôi thì sao?! Con mẹ nó chứ!".

Bạch Thường như muốn bật khóc. Lòng thầm nghĩ đúng là khi con người ta gặp xui thì đến cả nuốt nước bọt cũng bị sặc chết. Nghĩ mà tức, mới sáng ra còn chưa kịp mở cửa kinh doanh, à không mới mở được có cái cửa nhà vệ sinh thì đã có kẻ gian tới thăm. Nhưng mà có muốn tới cướp thì có thể chọn thời điểm phù hợp một xíu được không trời?

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Where stories live. Discover now