Chương 112: Âm Dương Bát Môn

489 19 6
                                    

"Âm Đại Chưởng Môn! Ông vẫn khỏe chứ?!".

Bạch Thường bỗng nhiên đi tới trước mặt của Âm Thập Cửu, cười híp mắt.

Âm Thập Cửu quay sang một bên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: "Khỏe hay không khỏe thì có liên quan gì đến ngươi?! Hôm nay là ngày Cổ môn chủ thưởng thức món ăn. Còn chuyện giữa ta và ngươi tạm gác lại đi. Hết ngày hôm nay lại tính tiếp.".

Vừa nói xong lão liền đi sang một bên như sợ bị lây covid.

Bạch Thường có chút buồn cười. Hắn biết Âm Thập Cửu vẫn canh cánh trong lòng chuyện ngày đó. Với lại cũng có chút kiêng kỵ với mình.

Dù sao thì bây giờ thân phận của Bạch Thường cũng là Thái Thượng Trưởng Lão của Âm Sơn Môn rồi.

Cho dù Âm Thập Cửu không chịu nhìn nhận sự thật, thì pháp bảo Phệ Hồn của Âm Sơn Môn vẫn nằm trong tay hắn, có mất đi đâu đâu mà sợ.

Sau khi thăm dò một lát thì hắn biết hôm nay Âm Thập Cửu sẽ không ra tay động thủ. Trong lòng cũng hơi yên tâm một chút. Liền ôm quyền nói: "Cổ lão tiên sinh! Nếu như nghi thức đính hôn của hai nhà đã hoàn thành, vậy bây giờ...".

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh. Đang định nói Cổ lão tiên sinh ưu tiên cứu người trước thì hắn chợt phát hiện một chuyện lạ lùng. Chẳng biết từ lúc nào trong đại sảnh lại xuất hiện từng đợt sương mù màu đen đang tụ lại với nhau.

Làn sương mù này vô cùng mờ ảo. Nếu như không chăm chú quan sát thì sẽ không thể nào thấy được.

Bạch Thường giật mình. Âm thầm mở Linh Nhãn.

Ngay lập tức, hắn nhìn thấy một số thứ đang di chuyển trên sàn nhà giống như những con kiến ​​màu đỏ. Chúng bò ra từ thân thể của đám người đang bất tỉnh và nhanh chóng tập hợp lại với nhau.

Bạch Thường có chút kinh ngạc. Lòng thầm hỏi mấy thứ này là cái gì vậy?

Nhưng có vẻ như chỉ có mình hắn là để ý đến. Còn Cổ lão tiên sinh và những người khác dường như không nhận thấy sự biến hóa rất nhỏ này.

"Ông chủ Bạch đừng lo lắng. Khi nào Cổ môn chủ ăn xong món này thì những người đó sẽ tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi. Nếu không họ cứ lải nhải ồn ào. Thật là phiền muốn chết!".

Xích Mộc tiên sinh vừa cười vừa nói. Để lộ ra hàm răng vàng khè kinh tởm.

Bạch Thường cũng không nhịn được nữa, nhún vai nói: "Vậy các người mau ăn đi. Dù gì thì món ăn cũng dọn lên từ nãy tới giờ rồi, với lại tôi cũng chả có ý định ngăn cản ai cả. Hay là các người muốn tôi từng miếng từng miếng đút cho mấy người sao?".

Cổ lão tiên sinh cười lớn: "Ha ha ha ha! Ông chủ Bạch cứ bình tĩnh. Dù sao thì đây cũng là món Tiên Nhân Chỉ Lộ. Một trong những công thức bí truyền của Bạch gia. Người bình thường chỉ cần ngửi một cái thôi thì phúc khí có xài đến chết cũng không bao giờ hết. Cho nên, nhất định ta phải thưởng thức từ từ chứ.".

Bạch Thường cũng không biết rốt cuộc là lão muốn làm cái gì nữa. Nên chỉ đành nhẫn nhịn chờ xem kết quả. Đột nhiên, lão quay sang nói với Thiệu Thiết Trụ: "Tiền thù lao của ông chủ Bạch đã chuẩn bị xong chưa?".

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Where stories live. Discover now