Chương 122: Bỏ Cái Nồi Xuống!

456 18 1
                                    

Bạch Thường gãi gãi đầu, nằm trên giường suy nghĩ về hai nguyên liệu nấu ăn kia.

Đột nhiên có một tiếng nhạc vô cùng lớn làm hắn bật dậy.

"Em là trái táo nhỏ của anh. Tại sao yêu em, anh lại mê dại như vậy nhỉ?".

Hắn thò đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước cửa của quảng trường nhỏ, có một nhóm người lớn tuổi đang khiêu vũ với nhau.

Đây là tiết mục mà hắn đều phải nghe mỗi ngày đến phát mệt. Bạch Thường mặc dù cảm thấy hơi phiền phức nhưng cũng đành chịu, chả có biện pháp nào cả.

Mấy bác trai bác gái kia, ai mà dám chọc vào cơ chứ?

Hắn bịt chặt lỗ tai lại, thu dọn đồ đạc, chủ yếu là muốn trốn ra ngoài một lát, thuận tiện tìm người sửa lại cửa kính đã vỡ. Nhưng vừa bước ra ngoài cửa thì lại nghe được một loạt tiếng ồn ào náo nhiệt khác.

Đó là âm thanh phát ra từ tiệm Tương Cốt Cát Tường cách quán cơm không xa. Ở đó, ông chủ Ngô đang dây dưa kì kèo với vài người.

"Cát hiệu trưởng, các người không thể làm như vậy. Ăn uống chùa thì có thể, nhưng các người không thể cứ lấy nồi của tôi đi như vậy được.".

"Cút đi! Lấy cái nồi của ông thì đã làm sao hả? Cái nồi trong nhà của tôi bị hỏng, cho nên lấy tạm cái nồi này coi như là đã để mắt đến ông rồi.".

"Nhưng các người đã lấy hết những nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh của tôi rồi mà. Chưa kể đến một thùng dầu đậu nành và một bao gạo nữa. Như vậy là quá nhiều rồi! Chừa cho tôi con đường sống với chứ.".

Ngoài cửa tiệm Tương Cốt Cát Tường, Cát hiệu trưởng dắt theo cả đám tiểu đệ để khuân toàn bộ đồ trong căn bếp của ông chủ Ngô đi.

Trừ cái nồi, dầu đậu nành và gạo ra thì đám đàn em còn xách theo nửa miếng sườn, hai con gà kẹp hai bên nách, bắp cải và hành lá nữa. Chẳng khác nào đám quỷ Nhật Bản vào làng cả.

Cát béo còn không ngừng la lên: "Tôi cứ lấy đồ của ông đấy, ông cản được tôi sao? Tôi nói cho ông biết. Ông chủ Bạch đã lên tiếng là có thể ăn chùa ở chỗ của ông một tháng. Còn nếu có thắc mắc hay muốn đòi tiền thì đến chỗ lão Triệu mà trình bày nhá!".

Ông chủ Ngô vẻ mặt đau khổ nói: "Ăn chùa cũng được. Cho dù Triệu Tứ Ca không trả tiền thì tôi vẫn có thể mời các người ăn cơm một tháng được mà. Nhưng các người ăn thì ăn, chứ bây giờ các người lấy hết toàn bộ nguyên liệu và dụng cụ trong bếp, thì tôi còn buôn bán gì được nữa đây?".

Bạch Thường đứng từ xa nhìn thấy mà cũng muốn nổi giận.

Cái tên Cát béo này đúng là loại người chả có tiền đồ gì cả. Giết người phóng hỏa thì không dám làm, chỉ có đánh nhau là giỏi.

Nhưng cái kiểu dọa người, phá hoại của hắn mới là thứ làm cho người ta khó chịu nhất.

Hôm nay thì đến quán này ăn cơm không trả tiền, mai thì lại đến quán kia xin ít tiền xài vặt. Thấy cô bán hàng dễ thương xinh gái thì lại vỗ mông một cái.

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Where stories live. Discover now