6. Chim xanh trong chuyện cổ tích chẳng ở bên cạnh ai

Start from the beginning
                                    

Tôi rất có năng kực lừa mình dối người, tôi có thể nói cho chính mình biết tôi có bao nhiêu thích anh, khiến chính mình hãm sâu vào lốc xoáy. Khi tôi không ngừng nói với chính mình có lẽ tôi không thích anh tới như vậy, phần tình cảm kia giống như trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc, bay đi khiến người ta không kịp bắt lấy.

Thiên Tỉ không có lập tức trả lời, cậu ấy nhìn tôi, như là có rất nhiều điều muốn gào lên với tôi. Nhưng cuối cùng chỉ là bình tĩnh nói, tiếp theo cậu tính làm thế nào bây giờ?

Hả? Tôi mơ màng nhìn cậu ấy. Loại chuyện này còn có thể có tiếp tục sao? Tớ cùng anh ấy nói rõ ràng, chuyện này cũng kết thúc từ đây thôi.

Thiên Tỉ vuốt mặt một cái, tôi cảm thấy tôi cùng Vương Tuấn Khải giống như muốn đem cậu ấy bức điên rồi. Chỉ thấy cậu ấy đột nhiên mở cửa phòng đi ra bên ngoài nói với Vương Tuấn Khải đang ngồi trên sofa, Tiểu Khải, chúng ta thương lượng chuyện này đi.

Vương Tuấn Khải mở nhỏ TV, tỏ vẻ lắng nghe.

Tôi nhìn anh, anh thế nhưng còn có tâm tình xem tivi!

Thiên Tỉ đặc biệt lạnh nhạt nói, em và Vương Nguyên cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước?

Vương Tuấn Khải biểu cảm trong nháy mắt trở nên phi thường ngốc, tôi không biết vì sao muốn cười, đột nhiên cười đến ngửa tới ngửa lui, dường như chuyện này không liên quan mình.

Thiên Tỉ không chờ Vương Tuấn Khải trả lời, cậu ấy tiếp tục nói, đáp án là, em cùng Vương Nguyên đều biết bơi. Đổi câu hỏi khác, em cùng Vương Nguyên kết hôn, anh sẽ chúc phúc cho ai?

Đương nhiên là đều chúc phúc a, vài câu chúc mừng cũng không phải cần keo kiệt chuyện. Ta không cần nghĩ ngợi, nhưng mà Vương Tuấn Khải phản ứng lại ra ngoài ta dự kiến, hắn như là nghe được cái gì kinh thiên tin dữ bàn cương ở nơi đó.

Hắn không trả lời, Thiên Tỉ nói câu ta đi ngủ trở về phòng, còn không quên đem ta theo bên trong đẩy ra.

Tôi đứng trong phòng khách, nhìn Vương Tuấn Khải một cái. Lúng túng ban nãy còn chưa hết. Tôi lựa chọn buông tay đau khổ khi thầm mến một người, so với dĩ vãng càng cay đắng, Sự khoan dung của tôi giống như đã quá hạn, ích kỉ trở thành lí do tự vệ. Như vậy, tôi làm như dửng dưng nói với anh câu ngủ ngon.

Có lẽ vẫn còn thích anh.

Từ đầu tới cuối tôi như diễn một vở kịch mà không cần khán giả, tự quyết định thích anh, tự quyết định cùng anh phân rõ giới hạn. Lúc này tôi mới phát hiện, tôi căn bản không cho anh cơ hội lựa chọn.

Tôi yêu anh cũng không phải quá oanh oanh liệt liệt.

Tôi dùng toàn bộ khí lực của bản thân đi thương anh, lại không vì anh mà làm được chuyện gì. Tôi tự ý quyết định chẳng nghĩ đến cảm cúc của anh, vô tình làm cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn, anh không thích tôi, thật sự là quá tốt.

Những ngày tiếp theo tôi tận lực thờ ơ với anh, đối đãi với anh giống những người khác. Tuy rằng tôi quản không được ánh mắt cứ muốn lưu lại trên người anh, lỗ tai muốn nghe anh nói chuyện, mà tôi lại làm bộ như không hề hứng thú. Thiên Tỉ nhìn hai chúng tôi, hết nắm tay thành quả đấm rồi lại buông ra, tôi nhìn, rất sợ có một ngày cậu sẽ giống như dã thú đập bàn gào thét. Tôi chưa từng thấy cậu nổi giận, cậu nếu bùng nổ hẳn sẽ rất đáng sợ.

Rốt cuộc Thiên Tỉ không thể tiếp tục giả bộ cùng chúng tôi cười cười nói nói. Cậu áy kéo tôi đến phòng hóa trang yên lặng nhìn tôi, thanh âm cậu ấy lạnh băng không mang theo chút cảm xúc nào.

Vương Nguyên cậu nháo đủ rồi đó.

Tớ không có nháo a. Tôi nói thật, tôi an tĩnh như vậy, an tĩnh đến một câu hối hận cũng không có.

Vậy sao cậu lại kỳ quái như vậy a.

Tớ không có kỳ quái. Tôi trả lời, vì không cho chính mình trở nên kỳ quái, tôi đang ở nỗ lực nhập vai một người bình thường.

Bộ dáng cậu bây giờ thật khiến người khác chán ghét. Cậu ấy nói không chút do dự.

Tôi nhìn cậu ấy, nói, tớ luôn đáng ghét như vậy đó, hôm nay cậu mới biết sao?

Lý trí mà tôi cố gắng duy trì đến bây giờ rốt cục sụp đổ, tôi muốn khóc thật lớn, nước mắt căn bản không chịu khống chế mà rơi ra. Cho dù tôi tự nói với bản thân không được oán hận bất cứ ai, tia oán hận kia trong lòng tôi cũng không thể biến mất. Nó ngăn mọi lối thoát của tôi, tích tụ thành một con quái vật.

Anh ấy vì sao lại không thích tôi.

Thứ tôi có thể nói ra, chỉ có đáy lòng không mang theo gông xiềng, thứ tính cảm nguyên thủy nhất.

[TRANS] Tuyển Tập Shortfic TFBOYSWhere stories live. Discover now