2

570 58 11
                                    

Cửa vừa đóng, Vương Nguyên thu hồi tươi cười trên mặt.

Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho ai đó.

[ xin lỗi a lão Vương, hôm nay thân thể không thoải mái, không thể cùng anh đi chơi bóng. ]

Khi Vương Tuấn Khải tìm được Vương Nguyên đã hơn 3 giờ chiều.

Nhà Vương Nguyên anh có một cái chìa khóa, Thiên Tỉ cũng có một cái, lúc ấy Vương Nguyên lấy lý do là vạn nhất nào một ngày cả 2 đồng thời rơi vào trong nước, Thiên Tỉ có thể đi giúp em ấy xử lý di sản.

Vương Tuấn Khải đối với logic của tiểu tình nhân nhà mình thật hết cách, bất quá điều này không quan trọng, lúc anh vừa mở cửa, bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Thùng giấy lớn bé chất đống ở mọi nơi trong phòng khách, mà chủ nhân an vị ở trên sô pha, nhìn biểu tình như là biết anh sẽ đến.

Vương Tuấn Khải tâm trầm trầm, "Nguyên Nguyên, thân thể của em không có việc gì chứ."

"Ừm, không có việc gì."

"Cho nên đây là...?"

"Là đồ của anh."

"Cái gì?"

"Em nói đây là đồ của anh, chúng ta chia tay đi, Vương Tuấn Khải."

Anh nhìn người đối diện bình tĩnh nói ra những lời này, ngực liền đau đớn.

"Nếu đây là điều em muốn." Anh bỗng nhiên nói, thanh âm thực nhẹ, "Anh sẽ chờ em hồi tâm chuyển ý, sau đó nói cho anh biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."

Vương Nguyên ấn đường nhảy nhảy, bỗng nhiên sinh ra một loại đau đớn.

"Thực xin lỗi."

Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Vương Nguyên, theo thói quen đặt tay lên đầu em ấy, trên mặt vẫn là tươi cười ôn như mà sủng nịch, tuy rằng gượng ép chua xót, anh nói, "Em không cần xin lỗi, có lẽ anh mới là người nên xin lỗi, là anh để em chịu cô đơn, rất nhiều lúc, cũng không thể ở bên cạnh em."

"Em chỉ hy vọng anh có thể hạnh phúc, có lẽ em không thể cho anh điều đó, nhưng em thật sự hy vọng anh sẽ hạnh phúc."

Vương Nguyên hốc mắt nổi lên một tầng dày đặc sương mù, chóp mũi đau nhức lợi hại, nỗ lực nhịn xuống không ở trước mặt anh rớt nước mắt.

Cuối cùng, em còn xúc phạm tới anh.

Đời này em không muốn nhất chính làm thương tổn anh.

Xoay người, Vương Nguyên nhìn anh rời đi. Ánh sáng chiếu vào, đem thân ảnh kéo anh kéo dài ra.

"Nguyên, đây là lần kịch bản phim lần này, em xem một chút, cảm thấy thích hợp thì nhận."

Trên đường đi đến công ty, người quản lí nói như vậy.

"Nhưng mà, buổi biểu diễn của nhóm không phải sắp diễn ra sao, thời gian sẽ không có chút..." Trợ lý cũng không quay đầu lại hướng người quản lí nói.

[TRANS] Tuyển Tập Shortfic TFBOYSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ