Chương 73

12.9K 507 82
                                    

Chân Bảo Lộ được Tiết Nhượng đỡ vào bên trong. Tận cùng bên trong sơn động có một tảng đá to, miễn cưỡng có thể che thân hình

Chân Bảo Lộ nghĩ hai đời cộng lại của mình cũng chưa mất mặt đến vậy, nhưng rốt cuộc kìm nén quá mức rồi, nhìn Tiết Nhượng đi ra ngoài, liền vội vàng ngồi xổm người xuống.

Cách đó không xa có một ao nhỏ, nước ao trong suốt, sau khi Chân Bảo Lộ vệ sinh sạch sẽ xong, mới nhìn ra cửa động. Tiết Nhượng còn chưa tiến vào, nàng trở về ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa ấm áp, chiếu vào mặt nàng đến nóng hừng hực. Được một lúc, mới nghe bên ngoài có động tĩnh. Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn ngó, thấy hắn đi vào, liền vội vàng cúi đầu, cầm bó củi bên cạnh, thêm vào trong đống lửa.

Rồi sau đó truyền đến thanh âm trầm thấp của Tiết Nhượng: "Tuyết lớn gió to, chúng ta phải ở chỗ này nghĩ tạm một đêm rồi. Ta ra ngoài xem xem có thể bắt được gà rừng hay thỏ hoang không, chuẩn bị cho muội ăn chút gì."

Cũng không phải ngoài ý muốn của Chân Bảo Lộ, đợi một đêm liền một đêm, cùng hắn ở chung một chỗ, trái lại nàng không có gì phải lo lắng.

Hắn không nói đến chuyện đó, trong chốc lát trên mặt Chân Bảo Lộ xấu hổ cũng tán đi không ít. Nàng gật đầu nói: "Ừm." Nàng quả thật đói rồi. Chẳng qua là xong lại nói một câu, "Đại Biểu Ca cẩn thận chút."

Tiết Nhượng nhìn bộ dáng nàng như vậy, bên tai cũng có chút nóng. Tuy nói mới vừa rồi hắn đứng ở bên ngoài, nhưng tới cùng vẫn lo lắng cho nàng, chỉ đứng ở bên cạnh cửa động, nếu nàng có chuyện gì, cũng nhanh chóng đi vào. Sơn động có tiếng vang, vả lại hắn còn là người tập võ, thính giác linh mẫn, tự nhiên cũng nghe được tiếng nước rất rõ ràng.

Trên mặt hắn thản nhiên nói: "Ừm, ta lập tức sẽ trở lại." Lại thấy nàng khẩn trương thêm củi, khẽ cười nói, "Đừng thêm củi nữa, lửa lớn quá cũng không tốt."

Nói xong thì xoải bước đi ra ngoài.

Đến khi hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của hắn, Chân Bảo Lộ mới ngẩng đầu lên, nàng nhìn ra cửa động, không có ai, thì cúi đầu nhìn đống lửa trước mặt. Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tiết Nhượng, liền không tiếp tục thêm củi nữa.

Tâm tình thoáng bình phục hơn, nhưng qua được một lúc, nhìn Tiết Nhượng vẫn trì trệ chưa trở về, Chân Bảo Lộ cũng không ngồi yên được.

Thường ngày nàng hoạt bát thông tuệ như thế nào đi nữa, nhưng đến cùng tuổi còn nhỏ, hôm nay gặp loại chuyện này, trong lòng vẫn sợ hãi. Trong đầu nghĩ tới, nếu hắn xảy ra chuyện thì nên làm gì bây giờ? Tuy nói trong mắt nàng, Đại Biểu Ca cái gì cũng lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn là người bình thường, nếu gặp phải dã thú... Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng bất an, duỗi thẳng cổ trông ngóng, đến khi bên ngoài có động tĩnh, mới khoác áo choàng to rộng lên người đi ra.

Mùa đông trời sẽ tối nhanh hơn, lúc này bên ngoài bầu trời đen kịt, nàng nghe thanh âm gió tuyết rít gào, nhìn thấy nam tử cao lớn hướng qua bên này đi tới, tay trái xách theo hai con thỏ hoang, tay phải cầm một con gà rừng.

Nàng cười vui vẻ, tiếng nói trong vắt kêu lên "Đại Biểu Ca"

Tiết Nhượng không nghĩ tới nàng sẽ đi ra, thấy nàng lẳng lặng đứng ở cửa động, đột nhiên trong nháy mắt, khiến hắn cảm giác nàng như một tiểu thê tử chờ đợi phu quân trở về nhà. Hắn đến gần, thấy mặt nàng đỏ bừng, nói: "Nhanh vào đi thôi."

Sủng Thê Làm Hoàng Hậu (Mạt Trà Khúc Kỳ)Where stories live. Discover now