Chương 187: Gặp gỡ giữa đêm khuya (hạ)

2.5K 99 2
                                    

" Không có."

Lạc Thần vừa nói vừa hướng thủy đạo bên kia đi đến, nàng đi lại nhẹ nhàng, mỗi bước đều vô cùng thận trọng.

Sư Thanh Y cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng nàng quả thật đã ngửi thấy một mùi hương, tuy rằng đạm nhạt nhưng rất chân thật, nhưng Lạc Thần nói không ngửi thấy, nàng liền bắt đầu hoảng hốt do dự, cho rằng bản thân phát sinh ảo giác.

Vì vậy lại ngửi thêm vài lần để kiểm tra, mùi hương vẫn vươn vấn.

Đó là một loại mùi hương rất cổ quái, cũng không phải là khó ngửi, ngược lại, kỳ thực rất dễ chịu.

Thế gian mùi hương kỳ quái các loại, Sư Thanh Y ngửi qua rất nhiều, tỷ như nói lăng huyết trong cổ lâu ở Quý Thọ Thôn, hoặc là "tàng thi cổ", nhưng mùi hương lúc này hoàn toàn khác mùi hương của thực vật như lăng huyết, cũng khác một trời một vực với mùi xạ hương của tàng thi cổ ở công viên.

Nó có vài phần tương tự hương thơm trên cơ thể nữ nhân, mềm nhẹ hư ảo, mặt khác lại hỗn tạp trong đó vài phần vị đạo không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.

Trong khi Sư Thanh Y còn đang đứng tại chỗ ngửi tới ngửi lui, Lạc Thần đã đến bên cạnh thủy đạo.

Trong Sư trạch thủy đạo ngang dọc, nơi nào cũng có, căn cứ theo các tòa biệt thự mà phân bố, chỗ nào có biệt thư chỗ đó có thủy đạo.

Biệt thự trong Sư trạch bố cục tinh tế, cho nên những thủy đạo này được xây dựng cũng vô cùng có quy tắc. Thủy đạo chiều rộng tương đương sông thủ thành, cũng giống như ở ngôi biệt thự đối diện cổng chính chuyên dùng tiếp khách kia, phía trên cũng có một cây cầu đó bắc ngang, giống như vành đại ngọc thạch tinh tế bao quanh biệt thự.

Tuy rằng tương thông với nhau nhưng nhà họ Sư ở bên dưới lắp rất nhiều thiết bị thông nước, cho nên nước trong thủy đạo ban ngày thoạt nhìn đặc biệt trong suốt, thậm chí nhà họ Sư mỗi ngày đều sẽ tiêu hao một lượng lớn nhân lực để vớt lá cây rơi xuống.

Thủy bích (vách của thủy đạo) xây bằng đá, Vân Nam thời gian lâu dài, trên thạch bích đã bám một lớp rêu xanh mượt, có chút giống với hồ nước của Lệ Giang cổ thành ở Vân Nam, dòng nước thanh lạnh, rêu xanh phất động, thủy đạo đã trở thành thứ tô điểm cho phong cảnh thanh lương tịnh lệ của Sư trạch.

" Lạc Thần, ngươi không ngửi được sao?" Sư Thanh Y đi đến bên cạnh Lạc Thần, theo tầm mắt của nàng nhìn xuống thủy đạo.

Lạc Thần lắc đầu, ánh mắt rơi xuống mặt nước, lại thấp giọng nói: "Ở đây mùi hương đó có rõ ràng hơn chút nào không?"

Mặc dù nước trong thủy đạo ban ngày thoạt nhìn trong suốt nhưng trong màn đêm tuyết phủ vẫn không nhìn rõ đáy nước.

Những chỗ có đèn đường chiếu xuống, mặt nước liền phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, minh ám giao thoa, còn những chỗ không được ánh đèn soi đến chính là đen nhánh một mảnh, sâu thẳm băng lãnh, giống như đêm tối vĩnh viễn không cách nào chạm đến đáy, ai cũng không biết bên dưới có cái gì, cũng không dám tưởng tượng bên dưới có gì.

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Hiện Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ