Chương 118: Lại thấy ánh mặt trời

Start from the beginning
                                    

Trữ Ngưng dùng chủy thủ xẻ da thịt phật thi, đào ra một lỗ máu, sau đó đưa tay vào moi ra một thứ gì đó dính đầy máu.

Động tác này tạo cảm giác giống như nàng đang moi tim của cổ phật thi.

Nhưng thứ moi ra rõ ràng nhỏ hơn quả tim, đại khái lớn bằng quả trứng ngỗng, thứ đó được Trữ Ngưng cầm trong tay, bên ngoài bọc một tầng máu tươi.

Thứ kia tản mát ra một cổ khí tức nguy hiểm trí mạng.

Dưới sự bao trùm của loại khí tức này, Thiên Thiên hoàn toàn vô lực ngã trên mặt đất, thân thể cuộn chặt, hai con rắn kim và ngân đều đã từ trong tay áo chui ra, nằm bên cạnh nàng, bởi vì trạng thái của chủ nhân lúc này nên chúng nó tựa hồ cũng trở nên đờ đẫn.

"..... Ngăn cản nàng." Đầu ngón tay Lạc Thần run rẩy, nghiến răng nói.

Giờ phút này, nàng dường như thực sự muốn bóp gãy cái cổ của Phong Sanh, nhưng cuối cùng lại chỉ đặt tay ở đó, không có động tác tiếp theo.

Phong Sanh bị mệnh lệnh băng lãnh mà trầm thấp này làm cho hoảng sợ, gần như là phản xạ có điều kiện, giương súng hướng phía Trữ Ngưng bắn một phát.

Một phát súng này chỉ là cảnh cáo nên chỉ bắn vào quan tài ở vị trí gần Trữ Ngưng, tia lửa tung tóe.

"Đặt vật đó xuống.!" Phong Sanh quát lớn.

Trữ Ngưng rốt cuộc vẫn là người trải qua huấn luyện, tuy rằng rõ!" ràng bị phát súng dọa sợ nhưng vẫn không ngừng tay, trực tiếp nhảy qua kim quan, hướng Âm Ca không ai trông coi lao tới.

Âm Ca đứng gần nàng nhất, lại là một kẻ đần độn, nên thoáng cái đã bị Trữ Ngưng bắt giữ.

Trữ Ngưng rút chủy thủ ra đặt dưới cằm Âm Ca, lạnh lùng nói: "Đem tất cả vũ khí ném tới đây! Nếu không ta sẽ giết nàng!"

Âm Ca tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết hiện tại không thể lộn xộn.

Động một chút, chủy thủ trong tay Trữ Ngưng sẽ không lưu tình mà cắt đứt yết hầu của nàng.

"..... A tỷ, a tỷ....." Đôi mắt Âm Ca ngấn lệ, thấp giọng nức nở.

" Ta khinh! Trữ tỷ ngươi là đang làm gì? Ngươi đừng làm bậy!" Diệp Trăn kêu to.

" Họ Diệp câm miệng cho ta!" Trữ Ngưng nhíu mày:" Súng của ngươi cũng ném đến cho ta! Nhanh lên một chút! Có nghe thấy không!"

Nguyệt Đồng biến lớn, hướng Trữ Ngưng há rộng miệng, gầm lên, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé nàng.

Trữ Ngưng biết Sư Thanh Y nuôi một con quái vật vô cùng đáng sợ, vẻ mặt lộ ra e sợ, nhưng vẫn cứng miệng:"Bảo con súc sinh này lui lại! Nếu ta chết, tiểu cô nương cũng sống không lâu ! Tất cả cùng chết! Cùng chết!"

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy giận dữ, hận không thể tiến đến hung hăng tát nàng hai cái.

" Nguyệt Đồng, lui lại...." Tay trái của Sư Thanh Y bị bỏng, miễn cưỡng ngẩng đầu, cả người mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Nguyệt Đồng vẫn như cữ rống lên.

" Lui lại!" Sư Thanh Y vẫy mạnh tay trái, quát lạnh.

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Hiện Đại - Quân SolaWhere stories live. Discover now