Trợ lý ngữ khí khuôn mẫu, nói là còn phải hỏi đạo diễn.

Sau khi cúp máy, năm phút sau điện thoại gọi lại, muốn Hạ Mộc khắc phục khó khăn, kiên trì một chút, không thể xin nghỉ, bằng không đình công một ngày tổn thất hàng vạn, sẽ trừ vào tiền thù lao của của cô.

Hạ Mộc ủy khuất muốn chết, muốn cắn răng nói: "Khấu trừ thì khấu trừ!"

Nhưng lời đến bên mép, vẫn bị câu 'tổn thất hàng vạn' kia nghẹn trở về, lẩm bẩm trả lời: "Cứ như vậy đi."

Trợ lý đoàn phim còn muốn xác nhận cùng cô, Hạ Mộc lại tựa như hờn dỗi mà cúp máy, ôm điện thoại nằm trên giường.

Giả vờ đáng thương với người của đoàn phim, căn bản là vô dụng.

Nhưng, có một người có thể dung túng cô, cô biết.

Cô có chút ý xấu nho nhỏ – cô quen biết vương trữ lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa từng cáo mượn oai hùm lãng phí biết mấy? Không bằng ngay hiện tại làm nũng một lần.

Giơ điện thoại lên, tìm được số của Quyển Quyển, gọi đi.

Nhịp tim không hiểu sao bắt đầu tăng tốc.

"Alo?"

Quyển Quyển còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói mơ hồ từ

bên kia điện thoại truyền đến.

Thân thể Hạ Mộc căng thẳng, giống như nhảy bale trên lưỡi dao.

Nắm chặt điện thoại, dường như học thuộc lòng mà nói một mạch: "Quyển Quyển ta không thoải mái muốn xin nghỉ một ngày nhưng đoàn phim không đáp ứng!"

Quyển Quyển: "..."

Một trận trầm mặc làm cho người ta xấu hổ....

Hạ Mộc hối hận rồi!

Lập tức rời giường đi làm thì hơn!

Bị đoàn phim cự tuyệt không có gì đáng xấu hổ, nếu như bị hùng ấu tể phớt lờ....

A a a a! Vì sao cô muốn tự rước lấy nhục đây!

Trứng Cuốn điện hạ mới vừa tỉnh ngủ, cung phản xạ có thể quay một vòng quanh mặt trăng.

Đối với Hạ Mộc mà nói, đối diện dường như trầm mặc nửa thế kỷ, thật ra chỉ là hơn mười giây mà thôi.

Cung phản xạ cuối cùng hoàn thành cuộc du hành toàn cầu, Quyển Quyển lấy lại tinh thần bật dậy từ trên giường, hỏi cô: "Khó chịu chỗ nào? Ta đón ngươi đi bệnh viện."

Gương mặt đỏ bừng của Hạ Mộc cuối cùng dịu đi một ít.

Được rồi, phản ứng của Quyển Quyển coi như đạt tiêu chuẩn, tựa hồ không nghe ra ý đồ cố ý cáo trạng của cô.

Hạ Mộc lắc lắc thân thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không có việc gì, chính là tối qua ngủ muộn, có chút mệt mỏi, đoàn phim lại không cho ta xin nghỉ bệnh..."

Đối diện lại trầm mặc nửa thế kỷ.

Gương mặt hòa tan hạ nhiệt lại lần nữa nung đỏ, Hạ Mộc rất thống khổ, quyết định sau này sáng sớm tuyệt không nói chuyện cùng hùng ấu tể phản ứng chậm một vạn nhịp nữa!

[BIÊN TẬP XONG] Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương PhiWhere stories live. Discover now