Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu lên, dường như không có việc ấy cúi người đến gần bên tai cô, hắng giọng nói: "Một ngày hôn môi ba lần, hiện tại bắt đầu."

Hạ Mộc co rụt cổ lại: "Như vậy sao được?"

Đoạn Tử Đồng đứng dậy, nghiêm khắc nhìn cô: "Chút bù đắp này quá đáng lắm sao? Nếu không ngươi muốn thế nào?"

Hạ Mộc bị khí thế của hùng ấu tể dọa sững sốt, trả giá thốt ra: "Tối đa một ngày một lần đi!"

"Thành giao." Đoạn Tử Đồng hé miệng cười, nheo lại mắt.

Hạ Mộc: "..."

Vẫn luôn cảm giác dường như bản thân đã rơi vào tròng?

Một ngày ba lần nghe thế nào cũng giống như cố ý để cô đến mặc cả?

Ánh mắt Hạ Mộc trở nên sắc bén.

Tội phạm lừa đối cưỡng hôn nào đó liếm đôi môi mỏng, mị hoặc nháy mắt với cô.

"Hiện tại không thể!" Khuôn mặt Hạ Mộc đỏ lên: "Đóa Đóa và Ngao Cốc vẫn đang nhìn, chờ kết thúc công việc đi!"

Nói xong cô xoay người bỏ chạy.

Tô Ngữ Mạt và chồng sáu bảy giờ tối mới về nhà, vào đông trời tối rất nhanh, lúc về nhà phát hiện trong nhà không bật đèn.

Hai người lập tức trong lòng sinh cảnh giác, lách qua sân trước, âm thầm vào sân sau, từ cửa sổ nhìn vào trong nhà.

Hai người dùng đèn pin trong lúc làm nhiệm vụ, chiếu sáng cửa số, phát hiện trong phòng một mảnh hỗn độn, quần áo tản lạc khắp sàn nhà.

Không ai đi lại trong phòng, hai người lấy dao găm ra, đi vào từ cửa sau, cẩn thận đảo quanh một vòng, cuối cùng phát hiện Trầm Tiểu Ngọc bị trói trên một cây cột ở góc cầu thang lầu hai!

Nàng đã ngất đi, thái dương bên trái còn đang sấm máu.

"Chị dâu? Chị dâu!"

Xác định trong phòng không có những người khác, hai người đem tất cả đèn mở lên, vội vội vàng vàng mở trói thay Trầm Tiểu Ngọc.

Hạ Thụy An thấy nàng thương thế không nặng, vội vàng cầm hòm y tế đến, giúp nàng xử lý vết xước trên thái dương.

Vài phút qua đi, Trầm Tiểu Ngọc tỉnh lại, lúc mở mắt vẫn là vẻ mặt kinh hoảng.

"Đừng sợ, chị dâu, xảy ra chuyện gì? Ngươi bình tĩnh một chút, cần báo cảnh sát không?"

Trầm Tiểu Ngọc thở dốc một lúc lâu, nhắm mắt lại thống khổ trả lời: "Báo cảnh sát có ích lợi gì? Bọn người đến là đồng đội của A Hằng trước đây?"

Tô Ngữ Mạt nhất thời mở to hai mắt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Là đặc công hoàng gia? Bọn họ đến nhà của chúng ta làm gì."

Trầm Tiểu Ngọc thống khổ nhắm mắt lại: "Tìm lá thư kia ."

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Thế nào lại dính dáng đến đặc công hoàng gia?"

Trầm Tiểu Ngọc thần sắc sa sút, không trả lời.

Hạ Thụy An nhíu mày nói: "Như vậy, ta không cần ngươi trả lời, để ta hỏi ngươi, ngươi gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc là không trả lời, có thể nói thì nói ra."

[BIÊN TẬP XONG] Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương PhiWhere stories live. Discover now