" A!"

Thi Tầm kêu rên đau nhức, thân thể bị xoay chuyển nghiêng sang một bên, không cách nào phản kích, vẫn chưa hoãn thần, cánh tay lại bị Đoạn Tử Đồng lực mạnh gập lại, nàng lập tức giống như một con rối bị kéo dây phải thẳng thắt lưng.

Một tiếng hô đau nhức vẫn kẹt trong cổ họng, Đoạn Tử Đồng nhanh như chớp mà lên gối, bỗng nhiên đánh về phía bụng của Thi Tầm!

" Ách!"

Thi Tầm một trận nôn khan, dịch vị cùng tơ máu từ trong miệng tràn ra, bụng nhất thời nóng như lửa đốt, đau như dao cắt.

" Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!"

Tất cả chỉ ở trong nháy mắt mà phát sinh, những người vây xem lấy lại tinh thần, Thi Tầm đã ngã xuống bãi cát như một đống rỉ sắt, không ngừng co quắp.

Các nhân viên xung quanh kêu sợ hãi tiến lên ngăn cản, ba chân bốn cẳng nâng người bị thương dậy.

Trong gió biến thanh mát, Hạ Mộc tứ chi lạnh lẽo.

Cô bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, đại não vẫn chưa khôi phục hoạt động, nhìn thấy Đoạn Tử Đồng trầm mặc không hé răng nâng tay muốn đẩy đám người ra, tựa hồ còn muốn đá thêm mấy cái —

" Quyển Quyển!" Hạ Mộc ôm lấy cánh tay của điện hạ, cả người ức chế không được run lên: "Không nên đánh nhau!"

Cô quay đầu lại kinh hoảng nhìn Thi Tầm co quắp trên mặt đất một cái, một ngụm ác khí trong lòng đã hoàn toàn biến mất, bắt đầu chuyển sang lo lắng cho điện hạ gặp phiền phức.

Cô lần đầu tiên thấy Đoạn Tử Đồng động thủ đánh người, tuy nói vũ lực giải quyết vấn đề là không lý trí, nhưng trong lòng lại nhịn không được nhịn không được cảm động.

Địch Hách Lạp thật ra là một chủng tộc trời sinh tính 'hiền hòa thích yên tĩnh', chỉ có thời kỳ tìm phối ngẫu tương đối hiếu chiến, bình thường rất ít tranh chấp cùng người khác, chỉ khi nào bị chọc giận, nhưng thường là sẽ trầm mặc không hé răng gạt bỏ cừu địch, rất dễ gây phiền.

Thi Tầm sau một trận run rẩy, đau đến hôn mê bất tỉnh, Hạ Mộc hô lên với các nhân viên đang hoảng loạn: "Lập tức đi xin điều trị khẩn cấp đi, đừng để xảu ra chuyện!"

"Hạ Mộc!" Đại Nha và Đại Tây ở đối diện cũng vội vã chạy đến.

Lúc chạy ngang qua lưới bóng, Đại Tây khom lưng từ dưới lưới chui qua, Đại Nha lại tùy thời tùy chỗ không quên tỏ vẻ soái khí, hơi cúi người, lộn nhào một cái, mềm mại lộn qua khỏi lưới bóng.

Đại Tây chui qua từ dưới lưới cảm giác đỉnh đầu xẹt qua một cái bóng, chỉ thấy Đại Nha soái khí lộn người qua lưới, rơi xuống đất...

Sự so đối lập rõ ràng như vậy nàng chui lưới qua bộ  dạng quả thực quá mất mặt!

Đại Tây không cam lòng lạc hậu, vội vàng lại từ dưới lưới chui trở lại, lui ra phía sau vài bước, xoay người phóng qua lưới bóng, điểm rơi xa nửa thước so với Đại Nha, sắc mặt thập phần đắc ý liếc hắn một cái.

[BIÊN TẬP XONG] Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương PhiWhere stories live. Discover now