Thực sự là quá mất mặt rồi...

Hạ Mộc quả thực không muốn nhận thức muội muội này, xấu hổ kéo Hạ Đóa Đóa, mạnh mẽ kém vào trong nhà.

Lúc đi ngang qua Đoạn Tử Đồng, Hạ Mộc áy náy nói: "Hiện tại đã quá muộn rồi, ngày mai nói tiếp đi! Điện hạ, mai gặp."

Đoạn Tử Đồng xoay người nhìn theo cô, khó có thể tin hỏi: "Ngươi cứ như vậy mà đi?"

Hạ Mộc cực lực lôi kéo Hạ Đóa Đóa, quay đầu lại xin lỗi mỉm cười: "Trễ như vậy, cũng không có cửa hàng nào mở cửa, chuyện lễ phục cũng không thể gấp, ngày mai chúng ta gặp mặt lại nói kỹ hơn."

Đoạn Tử Đồng cùng tiến về phía trước, nghiêng đầu ánh mắt mất mát: "Ta đợi ngươi một tiếng rưỡi đồng hồ."

Hạ Mộc lúc này đã kéo Hạ Đóa Đóa đi đến cửa nhà, quay đầu xin lỗi trả lời: "Thực sự rất xin lỗi điện hạ, hiện tại quá trễ rồi, ngày mai thời gian cả ngày của ta, đều tùy ngươi chi phối, có được không?"

Trứng Cuốn điện hạ dần dần bày ra khuôn mặt bánh bao, cuối cùng bình phục, chuyển sang kéo khóe môi cười rộ lên, khóe mắt cũng cong cong, đôi mắt hoa đào tựa như trăng non, giống như chiếm được ba hộp bánh pudding: "Được."

Hạ Mộc cảm thấy tim ngừng đập.

Đã bao lâu chưa thấy qua nụ cười rực rõ của ấu tể mặt bánh bao rồi?

Ngọt ngào giống như muốn khiến cô tan chảy trong phiến sương mù này.

Hạ Mộc bỗng nhiên không muốn vào nhà nữa, nhưng Hạ Đóa Đóa quay đầu nhìn điện hạ một cái, lại càng bất thường, cư nhiên bắt đầu kích động nghẹn ngào!

Không thể tiếp tục mất mặt nữa.

Hạ Mộc vội vội vàng vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy Hạ Đóa Đóa vào nhà.

Lúc xoay người, cô lại âm thầm nhìn điện hạ một cái, sau đó cắn răng quyết tâm đóng cửa lại.

Xoay người, lưng dán cánh cửa, nhịp tim hỗn loạn.

Bình tình lại, cô ma xui quỷ khiến chạy vội lên lầu hai, kéo một góc rèm cửa sổ phòng khách, âm thầm quan sát Đoạn Tử Đồng rời đi.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cô phát hiện thân ảnh của điện hạ vẫn đứng lặng ở tại chỗ, dường như đã dự đoán trước, đang ngẩng đầu nhìn về ô cửa sổ phía cô.

Khuôn mặt lược hiển ngây ngô, bị ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu lên, đôi mắt đạm nhạt tử sắc đều bị nhuộm thành kim sắc, da thịt tản ra sáng bóng nhẵn nhụi tựa như sữa tươi, tóc xoăn mềm mại nằm sấp lười biếng xỏa tung trên vai.

Hành vi nhìn trộm của Hạ Mộc bị bắt tại trận, chỉ có thể dường như không có việc ấy mà mở rộng rèm cửa sổ, cố gắng trấn định hô to với người dưới lầu: "Điện hạ, ngươi thế nào còn không đi? Đã khuya rồi."

Đoạn Tử Đồng ngưỡng mặt, khóe môi lộ ra tiếu ý tính trẻ con quen thuộc, đắc ý trả lời: "Ta biết ngươi sẽ quay đầu lại nhìn ta."

Hạ Mộc bị chọc thủng tâm sự, nhịp tim lại bắt đầu gia tốc, cũng may có ánh trăng che giấu, sắc mặt của cô cũng không đỏ ửng rõ ràng, cô giả vờ trấn định phản bác: "Ta chỉ là mở cửa sổ hóng gió, ngươi mau trở về đi, điện hạ."

[BIÊN TẬP XONG] Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương PhiWhere stories live. Discover now