Đầu óc hỗn loạn, không biết phúc hắc ấu tể này câu đầu tiên sẽ nói gì...

Một trận gió mát phất qua, điện hạ lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm, đi lướt qua cô.

Hạ Mộc khó có thể tin trợn to đôi mắt, vẫn sững sờ đứng bên đường, gió mát phất qua chóp mũi, mang đến hương thơm quen thuộc của người đó, nhưng lại giống như người xa lạ không quen biết cô.

Một mảnh vắng vẻ.

Cuối hè khô nóng, cô lại giống như đặt mình trong băng thiên tuyết địa.

Ấu tể mặt bánh bao này, đã hoàn toàn quên cô rồi sao?

Phía sau truyền đến âm thanh mở cửa xe.

Hạ Mộc run rẩy cả người, cấp thiết muốn giữ lại chút gì đó, nhưng không có dũng khí xoay người.

Cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc đi qua lối đi bộ, chạy về phía Hạ Mộc –

"Cuối cùng tìm được ngươi rồi!" Trần Gia Thụ một đường chạy đến trước mặt Hạ Mộc, lau mồ hôi trên gáy, hài lòng nói: "Lạc đường đi? Cáp, ta còn lo lắng ngươi không đến, tại sao không gọi điện thoại cho ta? Đi thôi, nhà hàng ở ngay phía trước không xa, ta dẫn ngươi đến đó."

Hạ Mộc tinh thần hoảng hốt nhìn Trần Gia Thụ, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe, động cơ bắt đầu rít gào...

Điện hạ phải đi rồi.

Hạ Mộc tuyệt vọng cúi đầu, cứ như vậy mà kết thúc.

Trần Gia Thụ phát hiện sắc mặt cô dị thường, lập tức hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Hạ Mộc? Hạ Mộc?"

Trên đường phố yên tĩnh, một tiếng ' Hạ Mộc' phiêu tán dưới ánh nắng ấm áp, cuối cùng lọt vào cửa sổ xe mở rộng.

Giây tiếp theo, tiếng động cơ bỗng nhiên đình chỉ.

" Không... Không có việc gì." Hạ Mộc giấu không được thất vọng trên mặt, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi, cô lần đầu tiên kéo cánh tay Trần Gia Thụ, vội vã hối thúc: "Đi! Đi thôi, ta đói bụng."

Sau một khắc, phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe lưu loát, phúc hắc ấu tể xuống xe, nhanh chóng đuổi theo.

Trong lòng Hạ Mộc tro tàn lại cháy.

" Xin lỗi, quấy rầy một chút."

Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, thành thục hơn rất nhiều so với lúc nhỏ, nhưng âm sắc vẫn có thể nhận ra.

Điện hạ đuổi theo làm gì? Đôi mắt Hạ Mộc đảo một vòng.

Trần Gia Thụ quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo phía sau bất ngờ nhảy vào mi mắt, hắn hoảng thần trong giây lát, mới vội vàng đáp: "Có việc gì sao?"

Hạ Mộc cũng xoay người, ngẩng đầu –

Đoạn Tử Đồng đứng sau lưng cô.

Cự ly như vậy, cô dĩ nhiên phải ngẩng đầu đến một trăm hai mươi độ mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của phúc hắc ấu tể.

Thật sự không cam lòng! Sau này phải mang giày cao gót!

Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng cũng không chuyển hướng nhìn Hạ Mộc, mà chỉ chăm chú nhìn Trần Gia Thụ, nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta gặp phải kẻ ăn vạ, xe lại không mở hệ thống ghi hình, bạn gái ngươi dường như nhìn thấy toàn bộ quá trình, có thể giúp ta làm chứng không?"

[BIÊN TẬP XONG] Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương PhiWhere stories live. Discover now