Chương 222: Lạc Thần phiên ngoại (11)

1.8K 104 1
                                    


Ta đứng bất động tại chổ, nhìn bóng lưng của cô gái dưới ánh trăng, cứ vậy không nhớ được rốt cuộc bản thân đã đứng bao lâu, còn phải đứng bao lâu.

Cùng với tiếng than nhẹ khó nhịn của nàng, đôi cánh vàng trên người nàng đột nhiên thu lại, ánh sáng tứ phía ảm đạm, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo, âm u tĩnh mịch chiếu trên mặt đất.

Ban đêm gió lạnh thổi đến, cành lá lay động vang xào xạc. Nàng tựa nghiêng bên dưới cây hoa hạnh, không động đậy, dường như sắp đông cứng lại.

Ta vội vàng chạy tới, đưa tay nâng lấy vai nàng, đem nàng ôm tựa vào lòng. Cơ thể nàng nhỏ bé yếu ớt, quần áo xốc xếch, lộ ra một mảnh lớn, khắp người đều ướt đẫm mồ hôi, thấm đến lòng bàn tay ta cũng một mảnh trơn nhẵn.

"Đau... Mẹ ơi... Đau quá..." Nàng thần trí mơ hồ nỉ non lặp đi lặp lại, trên mặt đều là mồ hôi lạnh: "Chổ đó rất tối, lại quá lạnh, lại chỉ có A Hắc ở bên ta... ta kể chuyện cho A Hắc nghe, kể đến sau này... bản thân ta cũng không nhớ được nữa... Mẹ, mẹ đến đón con đi... nơi đó không tốt, con xin mẹ mau đến đón con về nhà đi..."

Cứ thế nói lung tung qua một trận, ta một câu cũng nghe không rõ, chờ qua một lúc, nàng mới an tĩnh lại. Ta chỉ đành nén xuống hoảng sợ trong lòng, ôm nàng về phòng, dùng khăn nóng tỉ mỉ lau sạch mồ hôi lạnh trên người nàng, lúc này mới giúp nàng vén lại góc chăn, trông chừng nàng chìm vào giấc ngủ.

Bốn phía tĩnh mịch, ta nhìn vẻ mặt thanh tú lúc ngủ của nàng, hoảng hốt cho rằng mình còn ở trong mộng. Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy tất cả, rõ ràng đều là sự thật.

Mắt thấy là thật, dù cho ta muốn nghi ngờ, cũng không nghi ngờ được.

Huống chi, trên đời này người có cánh, theo hiểu biết được gọi là "Nhược Diêu"

Tương truyền, thời kỳ hoang man, Tây Vương Mẫu tọa hạ từng có tam thanh điểu bảo hộ, chia ra canh giữ ba hướng. Về sau viễn cổ man hoang chúng thần suy yếu, thần tích bị chôn vùi, thương hải tang điền, thế gian không còn thần linh tồn tại nữa, nhưng Tây Vương Mẫu tọa hạ tam thanh điểu đó lại lưu lại hậu duệ, ba dòng hậu duệ trộn lẫn, sống ẩn cư. Đời sau tuy không phải thần tiên, nhưng vẫn còn đôi cánh lông vàng, có thể bay lượn trên trời cao, thế nhân lại vì họ đặt một cái tên, gọi là "Nhược Diêu".

Theo thời gian đổi dời, Nhược Diêu tộc nhân phát sinh phân hoá, phát triển đến chỉ còn số ít người vẫn giữ được đôi cánh, những người này tuổi thọ vĩnh viễn không có tận cùng, bất lão bất tử, rất tự nhiên trở thành tầng lớp tôn quý của bộ tộc Nhược Diêu, nắm giữ mạch sống còn của bộ tộc, được tôn là "Thần Hoàng". Tộc dân Nhược Diêu còn lại, cũng không khác những người bình thường, sinh con đẻ cái, sinh lão bệnh tử, đời này qua đời khác, đồng thời đảm nhiệm sứ mệnh hầu hạ tầng lớp quý tộc.

Cho đến Chu Mục Vương Bát Tuấn du hành, săn bắn ở núi rừng, bị lạc đường, không ngờ gặp được một gã thanh niên nam tử, nam tử kia diện mạo không quá đôi mươi, lại tự xưng hai trăm năm tuổi, vua kinh ngạc không thôi, bám theo nam tử mà đi, đến chổ ở của nam tử, vào một cánh cổng cao, mới thấy trên cột trói chặt một nam một nữ hai vị dực nhân, vua hỏi chuyện, nam tử kia đáp lời: "Nhược Diêu, thực chi, đắc trường sinh."

Dò hư lăng: Quyển 5 Dữ khanh Đồng Quy [C185- end] (edit hoàn) cổ đại thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ