Chương 234: Cô nương tốt

2.7K 140 15
                                    

Ta tuy là bị nàng bắt được huyệt đạo, đã lưng ê chân mỏi như vậy, bất quá không cam lòng, chỉ đành đỏ mặt, gắt gao chống đỡ, không hơn cũng không kém.

Như thế, nghẹn một lúc, hai tay của Lạc Thần vẫn như cũ khoát trên thắt lưng ta, vững vàng nâng thân ta lơ lửng giữa không trung, đôi con ngươi sáng lấp lánh hơi nước bên dưới lại như đang tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, nói: "Thế nào, tiên sinh ta thương ngươi còn chưa đủ sao? Một câu cũng không nói với ta."

Dứt lời, khóe môi nàng giương lên một độ cong rất cạn, hai ngón tay thon dài lại nắm huyệt điểm bên hông thắt lưng ta, chậm rãi ấn xuống. Ta sợ đến thắt lưng đều phải mềm nhuyễn ra, thân thể bổng nhiên trượt xuống, đè ở trên người của nàng, run run nói: "Dừng lại, ngươi sắp thương chết ta rồi."

Nàng quả thật nghe lời dừng lại, ngược lại đưa cánh tay qua, thừa cơ đem ta ôm trọn vào lòng. Mềm mại trước ngực dán thật chặt trong ngực của ta, đồng thời, một mạt lãnh hương thanh nhã quấn hơi nước sau khi tắm gội xông vào mũi.

Mặt của ta không nhịn được lại đỏ thêm vài phần, nàng thế nhưng chỉ nhàn nhạt nói: "Ta vẫn chưa thật sự động thủ nha, chỉ ở trên lưng ngươi xoa bóp một cái, ngươi sao lại sợ đến như vậy."

Ta ghé vào bên tai nàng, buồn bực nói: "Tha cho ta. Này là ngươi vượt quá quy định, ai bảo ngươi vận dụng nội lực?"

"Lúc nảy ta phát hiện thân thể ngươi rất nóng, liền cho ngươi chút hơi lạnh, chỉ là muốn giúp ngươi hạ nhiệt." Nàng nói dối không đỏ mặt, trả lời hoàn toàn không chút do dự: "Đây đều là vì muốn tốt cho ngươi. Làm sao, giờ đã mát mẻ hơn rồi?"

"Cám ơn ý tốt của ngươi, càng nóng thêm rồi." Ta lẩm bẩm, vừa nghi vừa sợ mà hỏi nàng: "Lúc nảy ngươi là điểm vào chổ huyệt nào trên thắt lưng của ta? Ta làm sao cảm thấy... cảm thấy..."

Như vậy "cảm thấy" hết nửa ngày, cuối cùng thật sự là xấu hổ không nói nên lời.

"Cảm thấy cái gì?" Nàng nghiêng mặt sang bên, ở bên tai ta nhẹ nhàng ôn nhu thổi khí, hương thơm ngào ngạt ấm áp mềm mại, mà tay phải hẵn là thừa lúc ta không phòng bị, đột nhiên trượt vào trong tiết khố của ta, tựa ở bên trong thong thả vuốt ve. Dưới sự trêu chọc của ngón tay, ta có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác ướt át của dịch thể ấm áp ở đầu ngón tay nàng.

Cách tiết khố, ta đè tay nàng xuống, trầm mặt nghiêm túc nói: "Ta hỏi ngươi đó, còn không mau trả lời, chớ có sờ loạn. Này, đã nói chớ có sờ!"

Lạc Thần dừng lại, nói: "Ngươi bày ra biểu tình âm u dọa người như vậy, là đang chất vấn ta, hay là đang thử hướng ta lãnh giáo?"

Ta hừ nói: "Loại sự tình này, có... có gì tốt mà lảnh giáo."

Người dưới thân nọ lập tức đem mặt hơi nghiêng sang bên, đôi mắt hơi khép: "Nếu đã không phải lãnh giáo, vậy chính là chất vấn. Lòng ta lạnh rồi, không muốn đáp."

Thấy nàng thản nhiên nhắm mắt, không thèm quan tâm đến ta, ta quả thực không còn cách nào, chỉ đành nhẹ nhàng cắn xuống vành tai của nàng, mập mờ dụ dỗ nàng: "Lãnh giáo, lãnh giáo. Hảo tiên sinh, ta là học sinh của ngươi, đương nhiên muốn hướng ngươi lãnh giáo. Ngươi mới vừa rồi bắt được huyệt gì của ta? Ta sao có... có phản ứng như vậy?" Nói đến cuối, thanh âm đã nhỏ như tiếng muỗi.

Dò hư lăng: Quyển 5 Dữ khanh Đồng Quy [C185- end] (edit hoàn) cổ đại thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ