Chương 227: Trẻ mãi không già

2.1K 106 2
                                    




Trời vừa sáng, ta liền vội vội vàng vàng ra ngoài, nghĩ mau đến y quán gần đây thỉnh đại phu.
Đi tới trong viện, lại thấy Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cùng hướng về phía trên tường mà thấp giọng gầm gừ, trên tường vốn đều là các ảnh vệ đang ngồi, bọn họ đều giống ta, cũng một đêm không ngủ, nét mặt nhất thời đều lộ ra một vẻ kì lạ, nhìn Ngạo Nguyệt.
Mười Bốn khẽ nói, có chút không rõ ràng, ta chỉ loáng thoáng nghe được hai chữ "Chiến lang".
Quát lui Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ, khiến chúng quay trở về chỗ nằm, ta nhìn cũng không nhìn đến đám ảnh vệ kia, liền đẩy cửa bước ra, lúc này chỉ nghe Mười Bốn nói: "Điện hạ".
Ta đem cửa đẩy mạnh ra, cười lạnh nói: "Ta đi mời đại phu. Các ngươi không phải muốn trong nhà ta có người chết, mới coi là hài lòng đấy chứ?"
Mười Bốn im lặng chốc lát, nói: "Điện hạ sớm về."
Ta trầm mặc đi ra ngoài, trên đường người không tính là nhiều lắm, tìm dân địa phương để hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được một gian nhà gần đấy, nghe đồn là đại phu y thuật rất giỏi.
Cửa y quán bằng gỗ hơi khép, ta đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một nữ nhân áo chèn thắt lưng, tóc tai bù xù ở trong viện súc miệng.
Ta bị nàng hù cho giật mình, lấy lại tinh thần, đi tới nói: "Xin hỏi đây là y quán phải không? Nhà của ta có ngươi bị bệnh, bệnh rất nặng, ngươi có thể cùng ta trở về xem nàng được không?
Nữ nhân kia vớt mái tóc dài, phun ra một ngụm nước, nếu không phải ta nhanh chân nhảy ra, ngay cả giày khô cũng đã bị nàng làm cho ướt rồi. Nàng ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc buông xuống liền lộ ra cặp mắt tinh quanh lóng lánh, vẻ mặt từng trải, bất quá vẫn thấy được bộ dạng thùy mị khi còn trẻ.
Nữ nhân kia liếc mắt nhìn ta nói: "Lão nương không ra ngoài xem bệnh, không chết thì khiêng người đến đây."
Ta không cùng nàng nhiều lời, nói thẳng: "Tiền xem bệnh năm lượng, tiền thuốc tính riêng."
Nữ nhân kia hừ nói: "Lão nương không ra ngoài xem bệnh."
Ta nói: "Mười hai."
Nữ nhân này lúc này mới nhoẻn miệng cười, bỗng tiến lên phía trước, thân mật ôm một bên cánh tay ta: "Cô nương nhìn rất quen, đã gặp ở nơi nào rồi. Đợi lão nương chải đầu tóc một chút, sau đó sẽ đi cùng ngươi."
Ta cũng hướng nàng mỉm cười: "Đại phu, ta thấy ngươi là quen mặt tiền, ta lớn lên không đẹp bằng tiền, chắc không quen ngươi."
Nữ nhân kia làm bộ xấu hổ nhéo tay ta một cái, nói: "Không đúng, mặt cô nương rất quen, ta trước đây chắc chắn đã từng gặp qua cô nương rồi."
Ta né tránh nàng, xoa xoa tay, vẫn mỉm cười như trước: "Không nói đến việc này. Ngươi mau đi chải đầu, đó mới là chuyện quan trọng."
Ta trong lòng ân cần thăm hỏi nàng một trăm lần, thật vất vả mới đợi được đến lúc lão tổ tông chuẩn bị xong hết, trong lòng lửa phun gần đến cổ họng luôn rồi, nếu không phải người ta nói nàng y thuật cao siêu, ở Thanh Huyên rất nổi danh, ta cũng không chịu khổ ở đây chờ.
Dẫn nữ đại phu về tới nhà, Vũ Lâm Hanh đang ở đối diện bức tường trong viện đối với đám người trên tường "Khách không mới mà đến" trừng mắt nhìn, suýt chút nữa là động thủ đánh nhau, thấy ta đẩy cửa bước vào, liền đối với ta nói: "Sư Sư, đâu ra một đống quạ đen thế này, đây là những người nào, ta hỏi bọn hắn, một câu cũng không trả lời, coi thường người khác, coi bản cô nương ta không tồn tại sao?"
Ta đau đầu nói: "Kệ bọn họ đi, cứ coi như bọn họ không tồn tại."
Vũ Lâm Hanh lầm bầm nói hai tiếng, chỉ đành nuốt xuống khí giận, cũng không đôi co qua lại. Ta liền dẫn nữ đại phu kia đến giới thiệu với nàng, ba người lập tức đi vào phòng, nhìn thấy Lạc Thần yên tĩnh nằm trên giường, tóc dài rối tung, chính là đang nằm nghiêng đưa lưng về phía chúng ta. Vũ Lâm Hanh nói: "Kỳ quái, đã nằm xuống rồi, mới vừa rồi còn đang dựa lưng vào đầu giường mà."
Ta vui vẻ nói: "Lạc Thần nàng đã tình rồi sao?"
Vũ Lâm Hanh nói: "Đúng. Sáng nay ngươi vừa ra khỏi cửa, ta liền tỉnh dậy, thấy trên giường không có một bóng người, lúc này bị dọa cho toát cả mồ hôi lạnh. Nào ngờ nghiêng đầu qua chỗ khác, liền thấy ma quỷ nàng mở cửa, ốm yếu đi từ bên ngoài vào, ta hỏi nàng mấy câu, nàng cũng không trả lời, chỉ là nhìn ấm nước trên bàn, ta liền nghĩ chắc nàng khát nước, liền rót cho nàng ly nước, nàng uống xong, liền ngồi dựa vào đầu giường, nhìn màn che, từ đầu tới cuối vẻ mặt đều lạnh như băng." Nói đến đây, Vũ Lâm Hanh liền nhỏ giọng xuống, nói tiếp: "Ta ở bên cạnh nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt nàng chưa từng chớp một lần, ma quỷ nàng không biết làm sao, sẽ không bị ngốc nghếch đấy chứ?"
Ta giận dữ nói: "Dừng lại, qua bên kia đi, ngươi mới là kẻ ngốc."
Vũ Lâm Hanh "Ôi trời" một tiếng nói: Ta đây là lo lắng cho nàng, nàng hôm nay quá mức khác thường. Đại phu ngươi cũng chớ chọc nàng, nhanh coi bệnh cho nàng đi, bốc cho nàng thứ thuốc tốt nhất ấy. Bằng hữu này của ta nàng thật khổ, rất đáng thương, quỳ gối trong tuyết, bị lạnh đông lại, lại không ăn uống đã hai ngày, ta chỉ sợ nàng bị lạnh đến đông luôn cả đầu óc."
Nữ đại phu nghe Vũ Lâm Hanh nói, giả mù sa mưa thở dài nói: "Ai, thật không, vậy thì thật đáng thương."
Ta hận không thể đem hai người giết chết đi cho xong, nhịn một lát, tốt xấu gì cũng nhịn, xoa trán nói: "Đại phu, ngươi qua bên này xem xem."
Ba người cùng đi đến bên cạnh giường, Lạc Thần lưng quay ra phía chúng ta mà ngủ, lúc này, nữ đại phu kia tự nhiên lấy từ trong thùng thuốc mang theo ra một nắm hạt dưa, một mặt cắn, một mặt nhìn ta nói: "Ngươi phải lật nàng lại, tay trái hướng ra ngoài, đặt ở ven giường, ta đây mới có thể bắt mạch cho nàng"
Ta ở trong lòng thầm mắng. Bất quá vẫn là phải làm theo, nhẹ nhàng dùng chút lực, định sẽ đem thân thể Lạc Thần lật lại một chút, thân thể của nàng chính là bất động, ta bất đắc dĩ, chỉ đành bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ngoan, đại phu tới, ngươi để nàng xem qua một chút, sẽ mau chóng hết bệnh."
Nữ đại phu kia cắn hạt dưa nói: "Người trong nhà, lại còn xấu hổ sao? Ta cũng không phải là hán tử, đều là nữ tử, cần gì phải xấu hổ."
Ta nói: "Nàng trước giờ không như vậy."
Nữ đại phu kia lại nói: "Trên mặt có sẹo sao? Không thể gặp người khác?"
Ta giận dữ: "Nói bậy! Nàng cực kỳ xinh đẹp!"
Nữ đại phu kia liếc một cái: "Vậy thì vì sao."
Ta nói: "Ta, ta sao biết được."
Lúc này, mơ hồ nghe được tiếng thở dài, thân thể Lạc Thần chợt di chuyển, đột nhiên tự mình cố gắng chống người ngồi dậy, dựa giường mà ngồi, tóc dài tản mạn ở đầu vai, sắc mặt tài nhợt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lặng lặng nhìn chúng ta.
Ta thấy nàng đột ngột ngồi dậy, trong lòng tim đập liên hồi, lập tức muốn nói rất nhiều điều, thế nhưng tình cảnh này, lại cứ muốn nói mà nói không nên lời, lúng túng một lát, chỉ cảm thấy khó chịu. Lạc Thần nhìn ta hồi lâu, lại nhìn đến nữ đại phu kia, nữ đại phu kia vẻ mặt kinh ngạc, chăm chú nhìn Lạc Thần, vỏ hạt dưa cuối cùng cũng phun ra ngoài.
Một lúc lâu, Lạc Thần đưa tay gỡ gỡ mái tóc dài, vẻ mặt lười biếng nói: "Ta xấu hổ sao?"
Nữ đại phu kia liền lắc đầu.
Lạc Thần ho khan một cái, lại nhạt nói: "Trên mặt ta có sẹo sao?"
Nữ đại phu kia lắc đầu như trống bỏi.
Bầu không khí này giữa hai nàng, đặc biệt quỷ dị. Lúc lâu, nữ đại phu kia bỗng nhiên vỗ đùi hét lớn: "Ngươi... Ngươi! Lão nương nhận ra ngươi! Hóa thành tro, lão nương cũng nhận ra được ngươi! Ngươi chính là người ..."
Lạc Thần cắt lời nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi nếu ở chỗ này nói lung tung, ta sẽ đem đầu lười ngươi cắt bỏ."
Nữ đại phu kia vội vàng che miệng.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Ta đùa thôi. Là chọc ngươi đấy, ngươi chớ sợ."
Ta và Vũ Lâm Hanh khóe miệng cũng cùng giật giật, Vũ Lâm Hanh nói: "Các ngươi, quen nhau sao?"
Lạc Thần gật đầu nói: "Có quen."
"Không hẳn là người quen." Nữ đại phu kia sắc mặt hòa hoãn, cuối cùng đến bên cạnh Lạc Thần ngồi xuống, cười nói: "Nghĩ không ra lại ở Thanh Huyên này gặp lại ngươi, thực sự là duyên phận. Trước đây ngươi ở Thanh Huyên hồi lâu, trên đường hành tẩu, cuối cùng bị thương, lần nào cũng đều một tay ta trị liệu, ta đã cứu ngươi rất nhiều lần. Còn nhớ ngày 12 tháng 2 (âm lịch) kia, ngươi bất tỉnh bên ngoài trấn, cả người rét run, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi còn có thể nhanh như vậy tỉnh lại? Đều là người quen, ngươi không cần cảm ơn, cùng ta ôn lại một chút chuyện cũ là được. Nhìn ngươi là một cô nương xinh đẹp như vậy, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, cũng không nói nhiều lời, ra tay lại rộng rãi, hàng ngày luôn mặc một thân áo trắng, ai trông thấy đều có ấn tượng rất sâu sắc, muốn quên cũng không quên được, mặc dù thời gian trôi qua đã .... "
Lúc này, Lạc Thần bỗng dưng mở miệng, cắt lời nữ đại phu kia nói: "Con ngươi vẫn khỏe chứ?"
Nữ đại phu kia thuận miệng nói: "Rất khỏe, rất khỏe. Chờ một chút, ta là nói đến chỗ nào rồi?"
Lạc Thần nói: "Ngươi nói muốn cùng ta ôn chuyện."
Nữ đại phu kia vỗ đùi nói: "Đúng, ôn chuyện, ôn chuyện. Ngươi nhìn dáng dấp vẫn là người trẻ tuổi, xem ra được chăm sóc rất tốt, so với trước kia, dĩ nhiên một chút cũng không thay đổi, còn càng nhìn càng thấy xinh đẹp, thực sự là ước mơ của bao người. Ngươi làm sao làm được như vậy? Ngươi phải biết, nữ nhân ấy, dung mạo là quan trọng nhất, quần áo chỉ là vẻ bề ngoài, có thể bảo vệ được tuổi thanh xuân đều là tâm niệm của mỗi nữ nhân. Ngươi xem gương mặt ta này, trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng đã gần năm mươi, nếp nhăn cũng đã nhiều hơn, thật sự là buồn phiền, ta hỏi ngươi một vài biện pháp lưu lại chút tuồi thanh xuân. Ngươi đừng có mà keo kiệt, nói cho ta biết một chút thôi."
Lạc Thần nói: "Ta thường dùng linh chi cùng ngọc trai mài thành bột."
Vũ Lâm Hanh nói: "Ma quỷ ngươi bình thường dùng cái này? Ta thật không hiểu ngươi ăn cái gì mà linh chi cùng ngọc trai. Cái đó, có thể khiến ngươi đẹp hơn?"
Nữ đại phu kia lại không chút nghi ngờ, vỗ bắp đùi nói: "Ta là một đại phu, cũng hiểu được tác dụng của linh chi cùng ngọc trai đều có công hiệu rất lớn đối với việc chăm sóc da, cuối cùng cũng đã' ăn rất nhiều, nhưng xem ra không có hiệu quả, già, vẫn cứ già. Chẳng lẽ linh chi và ngọc trai ngươi ăn lại có điểm khác biệt sao?"
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Linh chi nghìn năm, ngọc trai vạn năm."
Vũ Lâm Hanh chọc ta, nín cười, nhỏ giọng kề tai ta nói nhỏ: "Ma quỷ lừa gạt người ta, cho tới bây giờ cũng không chớp mắt, cũng không thay đổi sắc mặt. cái gì mà linh chi nghìn năm ngọc trai vạn năm, nhưng lại nghe nàng ở đây nói chuyện phiếm."
Ta không có phản ứng.
Trong lòng mặc dù hiều được Lạc Thần đang nói xạo, nhưng luôn cảm thấy Lạc Thần đang tận lực che dấu một cái gì đấy, đồng thời dẫn nữ đại phu kia đi vòng vèo. Nữ đại phu kia không hiểu được có đúng là tuổi cao, đầu óc không còn được minh mẫn, một chút đã bị nàng dẫn dắt đi theo.

Dò hư lăng: Quyển 5 Dữ khanh Đồng Quy [C185- end] (edit hoàn) cổ đại thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ