Chương 235: Khóa Long (thượng)

2.6K 153 2
                                    

Ta sẽ suy nghĩ, đối với Trường Sinh nói: "Trường Sinh, con chim kia dáng vẻ như thế nào, nói cho các tỷ tỷ nghe một chút."
"Ân." Trường Sinh lanh lợi lên tiếng trả lời, chắc là ở giữa mu bàn tay cảm thấy khó chịu, khi đang nói chuyện theo bản năng đưa ngón gảy gảy, bị Lạc Thần nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Lạc Thần hạ giọng, dặn dò: "Không nên gãi, dù cho cực kì ngứa cũng không được. Chờ thêm vài canh giờ nữa, sẽ thuận lợi hơn."
Trường Sinh chỉ đành phải hậm hực thu ngón tay về, nép ở trong lòng Lạc Thần, con ngươi xoay quanh, nhìn ta nói: "Đó là một con chim xinh đẹp, trên người toàn thân trắng xóa, trên cổ còn được vây quanh bởi các loại lông có đủ loại màu sắc, giống như khăn quàng cổ vậy. Nó cũng không giống các loài chim khác kêu thành tiếng nhỏ, mà một tiếng cũng không phát ra, ta thập phần thích nó, liền trèo lên tường để bắt nó, mắt thấy sẽ bắt được rồi, nó bỗng nhiên liền cắn ta một cái, sau đó bay đi."
Vẻ mặt Trường Sinh có phần bi thương, cùng thương tiếc, xem ra tuy là bị con chim kia làm bị thương, đau đến rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn tiếc vì không bắt được con chim xinh đẹp kia mà thôi.
Lạc Thần trầm mặc nghe, cũng không có biểu hiện gì, Trường Sinh lại nói: "Nó lúc bay đi, cũng không phát ra tiếng nào. Ta trước đây luôn luôn thấy nó, ngày hôm nay bay đi, không biết ngày mai có lại tới nữa hay không. Nếu là lần sau còn gặp lại, ta phải cận thận hơn một chút, sẽ không bị nó cắn nữa, ngày trước lúc ở trong rừng kia, còn không có con chim nào mà ta không bắt được."
Ta vừa nghe, vừa ra vẻ tức giận nói: "Bắt cái gì mà bắt, nữ hài nhà ai mà leo lên trên tường bắt chim như thế kia, còn ra cái thể thống gì chứ."
Trường Sinh bị ta khiển trách, trong đôi mắt gợn nước, sợ sệt hàm hồ nói: "Ân."
Ta trừng nàng: "Ân cái gì, trước kia ngươi sống chốn hoang dã nó khác. Con chim kia trên mỏ có độc, may mà vết thương không sâu, nếu không ngươi đã bị độc chết. Ngươi mà chết hai chân sẽ duỗi thẳng, ngay lập tức cơ thể sẽ lạnh toát, cũng sẽ không nhìn thấy được chúng ta, như vậy còn muốn đi bắt chim nữa không?"
Trường Sinh trong mắt ngân ngấn nước, oa một tiếng liền khóc lên: "Ta không muốn chết, không muốn hai chân duỗi thẳng bị lạnh, cũng không muốn không được thấy tỷ tỷ, ta cũng không .... không bao giờ .... bắt chim nữa."
Ta sớm đã nghĩ trên mỏ chim có độc, nguy hiểm như vậy, Trường Sinh lại còn nghĩ tới lần sau gặp lại sẽ bắt nó, đây không phải là không muốn sống nữa sao, lo lắng buồn bực, không tránh khỏi lời nói có chút phần nặng trách cứ nàng. Không ngờ lại khiến cho nàng sợ đến mức khóc lên như vậy, nhất thời xấu hổ, đứng tại chỗ, cũng không biết nên làm sao để dỗ nàng.
Lạc Thần cầm khăn tay đưa Trường Sinh lau nước mắt, trên mặt hơi có vẻ không hài lòng nói: "Thanh Y, ngươi làm cái gì hù dọa nàng. Nàng cùng hài tử nhà khác đâu giống nhau, tinh thần và trí tuệ còn đang bắt đầu, rất nhiều chuyện đều chưa có hiểu, ngươi đừng có hù dọa mà làm hư nàng."
Trong lòng ta mềm nhũn, ngoài miệng lại ngượng ngùng nói: "Đều tại ngươi cưng chiều làm hư nàng, bây giờ nàng lại làm ra việc như thế, mới là không phân biệt được."
Lạc Thần mỉm cười nói: "Như thế nào, ta lại không chỉ cưng chiều nàng."
Ta phát hiện trong lời nói của nàng còn một tầng ý tứ khác, lại hồi tưởng đến khoảng khắc lúc vừa rồi, hai người còn ở trên giường, trên mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng cúi đầu che giấu.
Trường Sinh ngừng khóc, được Lạc Thần ôm về phòng nghỉ ngơi. Trên tay Trường Sinh chỉ là vết thương nhỏ, Lạc Thần nói độc tố đã được lấy ra, không cần băng bó, để ngỏ như thế mới mau khỏi, nhìn vẻ mặt nàng, rõ ràng đối với chất độc này đặc biệt quen thuộc, ta cũng yên lòng giúp Trường Sinh chỉnh sửa góc chăn, căn dặn vài câu, cùng Lạc Thần đi ra ngoài.
Trở lại trong viện, ta theo Lạc Thần ngồi xuống, thấy Mười Bốn ở xa xa chỗ cánh cửa, mới thấp giọng nói: "Con chim kia, là cái gọi là 'Tín linh' sao?"
Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."
Xác nhận xong, trong lòng ta cực kì khó chịu nói: "Nói như vậy, Quỹ Trĩ ở gần đây?"
Lạc Thần lành lạnh nói: "Không nhất định. Tín linh mặc dù ở chỗ này, nhưng nàng cũng có thể ở xa cách ngàn dặm, không có cách xác định chính xác."
Ta ngạc nhiên nói: "Vì sao như vậy?"
Lạc Thần bình tĩnh nói: "Từ xưa tới nay, Yên Vân Hải vẫn nuôi đại bàng cùng tính linh, đại bàng thân thể to lớn, gần như có thể điều khiển được, lông dài móng sắc nhọn, tụ tập bầy đàn mà tới, đông nghịt phân bố trên trời cao, chính là lớp phòng thủ trên không của Yên Vân Hải. Mà tín linh lại là chim mang độc, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nếu không có chủ nhân ở bên, nó cũng không phát ra tiếng, lúc giương cánh bay đi, cũng là lặng im không một tiếng động, chúng được dùng làm giám thị cùng thám thính đường đi. Tín linh ẩn náu vô cùng tốt, thông thường rất khó phát hiện, mà đôi mắt nó cực kì lợi hại, ngay cả lúc bay trên trời, khi người ta nói chuyện, dáng vẻ của miệng khi phát âm, nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Trải qua khoảng thời gian huấn luyện, khi phái đi thám thính, tín linh có thể mô tả lại được hình dáng của miệng mục tiêu khi phát âm, giống như người đang nói chuyện với nhau vậy, hình dáng của miệng khi phát âm sẽ được tín linh sử dụng phương thức đặc biệt của mỏ để mô tả lại, lập tức mang đi đến cho người "đọc ngôn ngữ" ở khu vực gần đó. Người này đem nội dung thám thính được ghi lại, viết thư, lại lệnh cho đại bàng mang đến cho Quỹ Trĩ, đại bàng ngày bay nghìn dặm, Quỹ Trĩ chắc là không ở Thanh Huyên, cũng có thể hoàn toàn nắm giữ hành tung của chúng ta, thậm chí biết rõ chúng ta sinh hoạt như thế nào, đến từng chi tiết."
Trong lòng ta chợt rùng mình: "Thảo nào mới vừa rồi Trường Sinh nói, nàng trước đây luôn nhìn thấy con tín linh kia, hôm nay bay mất, ngày mai còn có thể sẽ trở lại. Như thế nào nàng lại có thể nhìn thấy nhiều lần như vậy, mà chúng ta đều không biết?" Nghĩ đến điểm này, không khỏi nghĩ lại mà sợ.
Lạc Thần thấp giọng thở dài nói: "Trường Sinh ngũ giác cùng chúng ta bất đồng, tâm tư như trẻ sơ sinh, không giống chúng ta người lớn ngày nào cũng bận việc này nọ ... Không bị làm phiền, nàng có thể để ý thấy, cũng là lẽ thường. Bất quá nói đến việc sâu hơn, là khuyến điểm của ta, các ngươi không quen thuộc tín linh, không hiểu được cũng chẳng có gì lạ, ta lại hiểu rõ, nhưng cũng sơ suất. Thực ra lúc ta rời khỏi Yên Vân Hải, đại bàng mặc dù rất nhiều, tín linh bởi vì ăn uống kén chọn, nuôi chúng cực kỳ khó khăn, cứ tưởng đã không thể nuôi được nữa rồi, ta thực sự không ngờ được, bây giờ trong tay Quỹ Trĩ lại có thể có."
Ta cúi đầu không nói, trong phút chốc đột nhiên nghĩ đến một chuyện nói: "Loại tín linh này, ta tỉ mỉ nghĩ lại, từng gặp một lần ở Mặc Ngân Cốc. Sau khi ra khỏi lăng mộ ở tuyết sơn, ngươi bị hàn bệnh nằm trên giường, không biết gì, ta thì lại ở trong phòng xem xét u minh hoàn, khi đó, ta nhìn thấy một con chim hình dáng giống như miêu tả của Trường Sinh, đậu trên bệ cửa sổ. Ta cho rằng chỉ là con chim bình thường, cũng liền không có để ý đến."
Trong mắt Lạc Thần có chút lo lắng, một lát, mới hơi do dự nói: "Mặc Ngân Cốc? Chẳng trách." Nàng ngẩng đầu, thấy ta có vẻ đứng ngồi không yên, mới giãn mặt ra: "Thế nào, sợ sao?"
Ta hừ nói: "Ta sợ nàng? Nàng bất quá chỉ là dựa vào người đông thế mạnh, ở trong mộ Cô Tô mới có dáng vẻ kiêu ngạo như thế, có bản lĩnh thì cùng ta đấu một trận, ta mà thua nàng sao. Huống hồ nàng còn lén lút thám thính hoạt động của chúng ta, nếu là muốn, sao không tự mình đến đây mà nhìn đi." Nói đến đây, giọng nói không khỏi mỉa mai vài phần.
Lạc Thần chỉ là nhìn ta, nhàn nhạt mỉm cười, giữa chân mày lại hơi có vẻ buồn rầu. Ta suy nghĩ kĩ, thanh âm trầm xuống: "Trải qua việc này, ta có chút không yên lòng Côn Lôn người, nói không chừng lúc trước khi chúng ta quay về thục, nàng liền đã bị theo dõi như vậy rồi. Côn Lôn hành động bất tiện, mấy ngày trước Thất thúc liền mang theo tam khí trở về, Quỹ Trĩ đuổi theo tam khí, nếu rơi vào tay Quỹ Trĩ, đúng thật là không tốt."
Lạc Thần gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu ý của ngươi."
Ta đứng lên, thong thả đi tới đi lui vài bước, cẩn thận suy tính một trận, liền không khỏi lo lắng, nói: "Không được, ta nghĩ nên sớm trở về xem Côn Lôn. Tam khí là chuyện nhỏ, tâm tư Quỹ Trĩ không bình thường, có thể làm thương tổn Côn Lôn đến mức nào? Nếu có chúng ta bên cạnh người, vậy liền dễ xử lý hơn rất nhiều."
Lạc Thần gác khủy tay lên trên bàn đá, xoa mũi, nhẹ giọng nói: "Cái này cũng không khó. Sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta liền xuất phát lên đường."
Ta thấy không đành lòng: "Nhưng ngươi còn đang uống thuốc, cơ thể ngươi bây giờ nếu đi lại liên tục ngày đêm, nhất định là chịu không nổi."
"Cơ thể ta rất khỏe mạnh." Lạc Thần cười nói: "Mới vừa rồi ở trong phòng, ngươi không phải vừa kiểm chứng rồi sao?"
Ta mặt đỏ đến mang tai, lấy tay đánh nàng một cái. Đúng lúc này, Mười Bốn lại đi tới, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, khom người nói: "Điện hạ, mới vừa rồi Ti Hàm đại nhân sai người mang tới, nói điện hạ trước lúc đi vội vàng quá, làm rơi vật này, bảo ta bây giờ giao lại cho điện hạ."
Lòng ta chợt suy nghĩ, rất bình tĩnh đem hộp nhỏ nhận lấy, vừa mở ra, bên trong đặt chính là một phần lá vàng lúc trước thấy được ở chỗ Ti Hàm.
Lạc Thần cũng nhìn thấy bên trong cái hộp, cùng ta nhìn nhau, trên mặt cũng không có thần sắc gì đặc biệt, chỉ là dáng vẻ bình thường. Ta cất cái hộp, hơi gật đầu, lạnh như băng nói: "Cảm ơn tâm ý của nàng."
Mười Bốn dừng một chút, cũng không lui ra, mà lại nói tiếp: "Người vừa rồi còn truyền lời, việc Ti Hàm đại nhân hẹn điện hạ ngày mai, đổi lại thành buổi chiều hôm nay, nàng sẽ ở thái lâu chờ điện hạ."
Ta khẽ hừ một tiếng: "Ta không vội, nàng nhưng thật ra lại gấp rút vậy sao."
Mười Bốn chỉ là cúi đầu, giấu đi khuôn mặt, trầm mặc không nói.
Ta cười nhẹ nói: "Dù sao chiều nay cũng không có việc gì, vậy thì chiều nay gặp cũng được. Hiếm khi Ti Hàm đại nhân nhà ngươi hôm nay rảnh rỗi, ta cũng không thể phật ý của nàng."
Dứt lời, Mười Bốn lúc này mới lui ra.
Ta cầm tay Lạc Thần an ủi nói: "Để cho ta đi gặp nàng một lần này, chỉ cần nói mấy câu, rất nhanh sẽ quay trở về."
Lạc Thần nhìn xuống, nhìn qua có chút muốn nói lại thôi, ta đau lòng nói: "Thế nào, ta biết được nàng đối xử với ngươi không tốt, đã chạm phải chỗ khó chịu của ngươi sao? Vậy thôi không nói đến chuyện này nữa."
Lạc Thần lắc đầu: "Nàng cùng ta bây giờ không có quan hệ, không có khó chịu gì cả." Nhìn ta, lại thản nhiên nói: "Ta chỉ là, có chút đói bụng."
Ta phe phẩy mấy sợi tóc trên vai nàng nói: "Cũng nên dùng bữa trưa rồi, ta đi qua phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn. Vũ Lâm Hanh người này không biết chạy đi đâu rồi, đợi đến khi ăn cơm, nàng nhớ về mới phải."
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi đặt trên bàn, ta vào phòng dắt Trường Sinh ra, khi ngồi xuống, Vũ Lâm Hanh lúc này mới vừa về, sau khi tắm xong, bốn phía bàn ngồi xuống.
Ta ho khan, gian tà nhìn nàng: "Quay về thật là đúng lúc."
Vũ Lâm Hanh nói: "Đúng vậy, từ xa đã nghe thấy mùi thức ăn thơm nức của Sư Sư ngươi, cho nên mới nhanh chóng trở về." Nói xong liền lấy đũa gắp miếng rau xanh trước mặt Mười Bốn, đưa vào trong miệng.
Ta nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Vũ Lâm Hanh gióng như đói bụng đến mức không chịu nổi, mơ hồ nói: "À, họ Hoa nói muốn gặp ta bàn chút việc. Nói cả ngày, cũng không hiểu nàng đang nói cái gì, còn nói gì mà muốn ta yên tâm, đừng sợ, khiến cho ta hồ đồ luôn. Hừ, bản cô nương sợ cái gì chứ."
"Tích Nhan?" Ta cau mày nói: "Ngươi sao không bảo nàng đến đây?"
"Ta có nói, nàng không muốn, tùy nàng đi thôi." Vũ Lâm Hanh trả lời một cách vô tâm.
Ta hơi trầm ngâm, tiếp tục dùng cơm. Qua một lúc, Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói: "Vị Mười Bốn cô nương này, ngươi là thỏ sao, như thế nào chỉ ăn rau xanh? Ta xem ngươi chỉ ăn rau xanh trước mặt, ngon như vậy sao?"
Mười Bốn cúi đầu, miệt mài ăn rau, vẻ mặt xưa nay giống như tảng đá không thay đổi, đúng là lần đầu tiên thấy nàng đỏ mặt: "Đúng, đúng."
Vũ Lâm Hanh xoi mói nói: "Sư Sư, nàng là chê ngươi nấu những món khác không được ngon."
Mười Bốn lập tức ngẩng mặt nói: "Đừng nói bậy. Cơm điện hạ làm, tất nhiên mọi thứ đều ngon."
"Điện hạ?" Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, cười, đưa miệng gần tai ta nói: "Sư Sư, ngươi đi đâu nhặt được cô nương lỗ mãng này vậy?"
Ta không nói, mà ở dưới bàn liền đá cho Vũ Lâm Hanh một cái, Vũ Lâm Hanh tức giận đến hừ hừ. Lúc này, Lạc Thần ngồi bên cạnh Mười Bốn không nói tiếng nào đem đĩa rau bỏ qua một bên, sắp xếp lại vị trí thức ăn trên bàn một chút, thay đổi bằng món thịt kho tiêu, Mười Bốn trong miệng còn đang có cơm, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng hướng Lạc Thần gật đầu.
Lạc Thần không có biểu tình gì, tiếp tục vẽ cá cho Trường Sinh ăn.
Lại qua một lúc, Vũ Lâm Hanh nói: "Vị Mười Bốn cô nương này, ngươi thế nào bây giờ chỉ ăn thịt trước mặt, không làm thỏ nữa sao?"
Mười Bốn liền hàm hồ nói: "Đúng, đúng."
Lạc Thần dừng việc cho Trường Sinh ăn lại, bình tĩnh lấy đi món thịt kho tiêu trước mặt Mười Bốn, liền thay cho nàng bằng một chén canh nóng.
Mười Bốn hướng Lạc Thần gật đầu cảm tạ, múc cho mình chén canh, đỏ mặt từ từ uống.
Vũ Lâm Hanh: "..."
Ta: "..."
Vẻ mặt Lạc Thần ở bên kia một bộ không chú ý, tiếp tục cho Trường Sinh ăn cơm, thỉnh thoảng bản thân ăn vài miếng, lúc có lúc không đem các món ăn trước mặt Mười Bốn thay đổi. Đồ ăn sắp xếp trên bàn như vậy, đều ở trước mặt Mười Bốn xoay một vòng, mà Mười Bốn tuy rằng cổ quái, chỉ thành thực ăn món ăn trước mặt mình, cuối cùng là đem thức ăn trên bàn đều có dùng qua.
Cuối cùng, Vũ Lâm Hanh ở bên tai ta đùa giỡn nói: "Ta nói không sai, nàng thật là một kẻ lỗ mãng, ngươi rốt cuộc đi đâu mới nàng về vậy? Xem xem, câu nệ thành cái dạng gì, muốn ăn cái gì, không tự mình gắp được hay sao, lại cứ chỉ ăn món trước mặt, nếu không phải ma quỷ thay nàng đổi món, nàng lẽ nào chỉ dùng ra không thôi à?"
Ta nghe xong, đáy lòng thở dài. Dùng qua bữa trưa, đem chén đũa xuống nhà bếp rửa sạch, Mười Bốn theo sát bên tiến đến, sắc mặt nghiêm túc làm đại lễ: "Ân đức của điện hạ, thần hạ vĩnh viễn không bao giờ quên."
Ta bị nàng dọa cho giật mình, chén trong tay xém tí nữa là bị rơi bể, nói: "Làm cái gì vậy. Ta có hứa sẽ cho ngươi ân đức gì đâu."
Mười Bốn mặt không chút thay đổi nói: "Điện hạ thân thể cao quý, tự mình xuống bếp, còn không ngại thần hạ xuất thân ti tiện, có thể cùng bàn dùng bữa, quả thật là may mắn đối với thần hạ."
Ta khóe miệng kéo kéo, lòng nói, Vũ Lâm Hanh nói không sai, nàng thực đúng là kẻ đầu óc lỗ mãng. Không hiểu trước đây, Ti Hàm làm thế nào huấn luyện nàng, bất quá xem biểu hiện hôm nay của nàng, trình độ huấn luyện của Ti Hàm khắc nghiệt vô cùng, phân chia đẳng cấp rõ ràng, như vậy đủ hiểu, nếu không sẽ không huấn luyện ra nàng trở thành người tâm tư cứng nhắc như vậy.
Mười Bốn thấy ta không nói lời nào, lại nói: "Ân đức điện hạ, thần hạ không có cách gì báo đáp. Sau này nếu có việc gì sai bảo, chỉ cần điện hạ giao phó là được."
Ta hiểu được nàng ngày ngày điện hạ này, điện hạ kia, theo như tính tình nàng, đoán chừng không có cách nào thay đổi được, chỉ đành tùy ý: "Được, có gì ta sẽ gọi ngươi." Suy nghĩ một chút, nghĩ lại nói: "Ngươi nếu rảnh rỗi, đem mấy cái chén bát này rửa sạch đi, được không?"
Mười Bốn khom người nói: "Thần hạ muôn lần chết không từ chối."
Ta run một cái: "Chỉ là rửa bát thôi, có cần phải thế không."
Đến giờ Mùi buổi chiều, sắp xếp xong hết mọi việc, ta và Lạc Thần nói vài câu, bảo nàng yên tâm chờ, sau đó liền đến cuộc hẹn ở thái lâu.
Hôm nay bầu trời mây mỏng một chút, ánh dương xuyên thấu qua tầng mây, tinh tế chiếu xuống mặt đất, đúng là cảnh ít khi gặp vào trời đông. Bên mái hiên bên đường chỗ ít người đi đường đạp phải, vẫn tích tụ một tầng tuyết trắng, ánh quang phản chiếu càng phát ra chói mắt.
Bây giờ sớm đã qua giờ cơm, trong thái lâu khá yên tĩnh, chỉ có một vài người đang ngồi ăn bánh uống trà. Lên lầu hai, liền được tiểu nhị dẫn tới một gian phòng gần cửa sổ, đẩy cửa bước vào, Ti Hàm đã ngồi đấy chờ từ khi nào, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Hôm nay nàng không hề giống như thường ngày mặc hắc y lạnh lẽo, mà thay đổi thành một thân thanh sắc như trúc, ngược lại có thể khiến cho bản thân nàng thêm vài phần sức sống, trở nên nhu hòa một ít.
Ta trực tiếp đi tới, ở trước mặt nàng ngồi xuống, nàng cúi đầu, cầm một bên ống tay áo, giúp ta rót một chén trà nhỏ, nhiệt khí lượn lờ, thoảng qua trước mặt ta.
Thanh âm của ta không có lên xuống: "Ta rất nhanh sẽ đi, không cần rót trà."
Ti Hàm im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn ta, chỉ là nói: "Đã nhận được đồ chưa?"
"Đã nhận. Cảm ơn ngươi đã nhớ."
Ti Hàm mới nói: "Cẩn nhi, đồ ngươi thích, ta tự nhiên sẽ nhớ."
Ta lạnh lùng dò xét ý tứ của nàng, một lúc sau, mỉm cười nói: "Có một người ta thích, ngươi cũng đừng nên nhớ, ta không chịu nổi đâu. Ti Hàm đại nhân."
(>_< bạn mười bốn thật thú vị mà, câu cuối chương của Thanh Y cũng không kém a~~~~)

Dò hư lăng: Quyển 5 Dữ khanh Đồng Quy [C185- end] (edit hoàn) cổ đại thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ