Chương 21 -- 30

32.9K 765 363
                                    

Chương 21: Cơn giận của Đế vương.

Edit: Phương Hiền dung.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Rõ ràng khi nói những lời đó Thẩm Kiều có chút không tình nguyện, tuy rằng trên mặt nàng ta vẫn mang ý cười nhưng đôi mày đã nhíu chặt lại. Thẩm Vũ chưa làm gì mà nàng ta đã nói những lời không may mắn, khó tránh khỏi việc khó chịu trong lòng, sợ Thẩm Vũ đổi ý.

Nhưng Thẩm Vũ đã từng ẩn nhẫn sáu năm dưới trướng Thẩm Kiều, chỉ chốc lát đã hiểu ý của nàng ta.

"Minh Âm!" Thẩm Vũ đặt chung trà trong tay lên bàn, cao giọng gọi Minh Âm đang ở ngoài điện.

Một cung nữ mặc cung trang màu xanh nhạt tiến vào, cụp mắt đi đến trước mặt Thẩm Vũ, cung kính hành lễ với hai tỷ muội Thẩm gia, sau đó trầm mặc đứng chờ bên cạnh.

"Ta nghe nói thân thể phi tần trong hậu cung không khỏe thì phải báo một tiếng với Lý tổng quản phải không?" Thẩm Vũ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ôn nhu hỏi.

Minh Âm suy nghĩ một lát mới thấp giọng trả lời: "Vốn không cần như vậy, nhưng gần đây Uyển nghi thường xuyên được sủng ái, nếu thân thể có gì khó chịu, vậy thì phải báo một tiếng để Lý tổng quản sắp xếp trước, đến lúc Hoàng thượng hỏi đến mới có thể trả lời tốt, tránh chọc giận thánh ý."

Vốn Thẩm Kiều còn không rõ vì sao hai người các nàng đang nói chuyện mà Thẩm Vũ lại muốn cung nữ tiến vào, bây giờ nghe Thẩm Vũ hỏi chuyện, trong lòng đã hiểu rõ dụng ý, trên mặt còn mang theo ý cười vừa lòng, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

"Vừa rồi bổn tần chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, sợ rằng không thể hầu hạ thánh giá, ngươi mau đi nói với Lý tổng quản một tiếng!" Thẩm Vũ vừa nói vừa giơ tay ấn ấn thái dương, trên mặt lộ ra vài phần khó chịu, trong giọng nói cũng mang mấy phần suy yếu.

Minh Âm sửng sốt một chút, gật đầu theo bản năng, ánh mắt đồng loạt đảo qua hai vị chủ tử đang ngồi trên ghế, lại nhìn thoáng qua Minh Nhụy đang ngồi quỳ bên chân Kiều Phi, ánh mắt tối đi, gật đầu nhận mệnh lui xuống.

"Đi đi!" Thẩm Vũ nhẹ phất tay, tựa hồ như không muốn nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi Minh Âm đóng cửa lại, Thẩm Kiều đang ngồi một bên mới cười thành tiếng, trên mặt đều là thần sắc vui mừng. Nàng ta nghiêng người giữ chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ, từ khóe mắt đến đuôi mày đều là ý cười, ôn nhu nói: "Muội muội tốt, trong các muội muội, chỉ có ngươi nghe lời nhất! Tỷ tỷ ta thật rất vui mừng!"

Thẩm Kiều dùng sức kéo nhẹ tay nàng, hiển nhiên đang xúc động. Nàng ta thật không ngờ Thẩm Vũ lại nghe lời phối hợp như vậy, không hề làm trò trước mặt nàng ta, dứt khoát chặt đứt ý niệm muốn sủng hạnh của Hoàng thượng, cũng không để lại đường lùi.

Thẩm Vũ cong môi cười, cảm xúc vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề vì những lời khích lệ của Thẩm Kiều mà vui vẻ, ngược lại trên mặt nàng còn lộ ra vẻ lo âu, nhỏ giọng nói: "Dù sao muội cũng thấp cổ bé họng, chỉ sợ nói thêm mấy câu sẽ chọc giận Hoàng thượng, chuyện vừa nãy giúp muội không bị Hoàng thượng triệu đến Long Càn cung, còn tỷ tỷ muốn ai được sủng ái, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của các nàng!"

[HOÀN] Tiến Công Sủng Phi [Edit] - Thịnh Thế Thanh CaWhere stories live. Discover now