Chương 53

1.8K 194 13
                                    

451.

Tôi không cần nghĩ nghĩ gì thêm nữa.

Quý Ôn xắn tay áo đặt chiếc bánh do dì Quý làm sẵn lên bàn, sau đó khẽ liếc nhìn tôi và gật đầu chào tôi.

Dì Quý đến gặp chúng tôi và hỏi xem Quý Vân có phải là đánh nhau với Khúc Nghiêu không.

Rốt cuộc họ bị thương một bên má trái và một bên má phải.

Tuy nhiên, sau khi nhìn lại, rõ ràng hôm qua Lục Quân đã nhẫn tâm hơn với Quý Vân một chút.

Khúc Nghiêu giật nhẹ khóe miệng không bị thương, không nói gì.

Quý Vân cúi đầu, dùng thìa khuấy cháo, nói: "Không phải, con vô tình bị ngã thôi." Lục Quân ngồi bên cạnh tôi, quay đầu che mũi, khịt khịt, chắc là đang cười.

"Có một chút xích mích giữa bạn bè là chuyện bình thường," dì Quý dịu dàng nói, "Lúc đó mình nên xin lỗi nhau và hòa giải với nhau."

452.

Sau khi dì ấy đi, Quý Vân ngước mắt lên nhìn Lục Quân và nói, "Cứ cười đi, dù sao thì mày cũng chẳng phải lúc nào cũng ở đây."

Lục Quân ngồi thẳng dậy và nói, "Tao không sống ở đây, cũng không cho phép bọn mày bắt nạt cậu ấy."

Bị thương như vậy, Quý Vân vẫn có thể thực sự mỉm cười với đôi mắt cong cong như bình thường: "Tay mày dài như vậy, lúc nào cũng có thể quản được..."

Cậu ấy đang nói giữa chừng, liền bị anh Quý Ôn bên cạnh trực tiếp nhét quẩy vào miệng.

453.

Anh Quý Ôn đi taxi trở về lúc sáng sớm. Khi nhìn thấy anh ấy, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất anh ấy sẽ không tùy tiện đánh nhau với đám người Lục Quân, và anh ấy có thể kiểm soát tình hình ổn thỏa hơn.

Tôi không biết anh đã nói gì với Lục Quân, Lục Quân nói cậu ấy không thích anh, nhưng ngoài mặt họ không có nhiều tranh chấp.

Ở trước mặt dì Quý, ánh mắt của Quý Ôn không hay nhìn tôi, khi tôi gần ăn xong, anh ấy nói với tôi: "Dư Triệu, lát nữa lên lầu với anh."

Lục Quân đưa tay đặt sau lưng ghế tôi, cau mày: "Có chuyện gì mà phải nói trên lầu?"

Quý Ôn liếc cậu ấy một cái đáp: "Cậu ở bên dưới, đừng đi theo."

Quý Vân cắn miếng quẩy, ngước mắt lên nhìn anh trai rồi lại nhìn tôi. Lần này không còn cười nữa, không biết cậu ấy đang nghĩ gì. Nhận ra tôi đang nhìn mình, cậu ấy chớp mắt: "Nếu là chuyện gia đình, thật sự không thích hợp để quá nhiều người nghe."

454.

Trên bàn của anh Quý Ôn là chậu hoa tôi đã mang lên cho anh ấy. Bây giờ hoa đã rụng, nhưng lá vẫn còn xanh tốt. Khi tôi đang cúi nhìn nó, anh ấy đóng cửa phòng ngủ.

Bởi vì trước đó tôi đã chủ động yêu cầu anh ấy làm chuyện đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng khi Quý Ôn từ phía sau đi tới.

Sau khi tay áo được kéo lên, có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn ở cánh tay anh. Qua lớp quần áo của tôi, hơi ấm của cơ thể ấy có thể làm nóng lưng tôi.

[ĐM-Ngang raw] Người Thứ Ba Mờ Nhạt - w Tòng TinhWo Geschichten leben. Entdecke jetzt