Chương 39

2.6K 230 13
                                    

371.

Chắc sau mỗi cơn bão, biển sẽ yên lặng vài ngày, Quý Vân không đến nhà tìm tôi nữa. Khi nghe cậu ấy chơi kèn harmonica, tôi sẽ nghĩ đến cậu ấy đang đứng bên cửa sổ, như một chàng hoàng tử trên tòa tháp cao trong câu chuyện cổ tích, dịu dàng nhìn những cây cỏ trước nhà tôi.

Đôi khi tôi nghĩ vẻ dịu dàng đó cũng có thể là một phần của cậu ấy. Cậu ấy giỏi thể hiện những vẻ ngoài và tính khí khác nhau với những người khác nhau, tôi không chắc cậu ấy có được niềm vui gì khi diễn xuất như vậy.

Trong khoảng thời gian tiếp theo tôi rất bận rộn, mọi người cũng rất bận rộn nên chúng tôi đều bình an vô sự.

Lục Quân hỏi tôi có ý kiến ​​gì về việc sẽ học ở đâu trong tương lai không.

Cậu ấy ôm tôi trên giường, vì đã đồng ý rằng không thể làm chuyện đó trước khi kết thúc kỳ học, thế nên nhiều nhất cũng chỉ có hôn và sờ soạng. Tôi nằm trên người cậu ấy và xem xét cách giải làm bài của cậu ấy. Than thở rằng thực sự có một khoảng cách giữa bộ não của mọi người. Cậu ấy có thể làm các bài toán số học nhanh hơn tôi rất nhiều. May mắn thay, tôi cũng ghi được điểm bằng Ngữ văn và tiếng Anh, xếp hạng trong lớp cũng không quá thấp.

372.

Nói về ngữ văn...

Tuần trước, cô giáo nói bài viết tôi nộp rất tốt, cô bảo tôi có thể mang đến toà soạn để nộp, nếu may mắn, tôi còn có thể lấy được tiền nhuận bút. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được như thế này. Khi đang ngồi trong văn phòng và gõ những câu từ của mình trên máy tính một cách không thành thạo, tôi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, ngay cả khi tôi biết rằng sẽ không có kết quả.  

Điểm của tôi không thuộc loại đỉnh cao và cũng không quá tệ, chỉ là loại học sinh không tồn tại mà giáo viên không để ý đến.

Vì vậy tôi cảm thấy rất vinh dự và biết ơn cô vì đã nói những điều này với tôi.

Tôi nói rằng ba tôi cũng là một giáo viên dạy ngữ văn, cô giáo nói: "Vậy sao, thảo nào em viết rất tốt."

Tôi không biết liệu ba có nghĩ rằng tôi cho ông ấy mặt mũi khi nghe nhận xét này không.

Khi Quý Ôn trở về, tôi đã lẻn ra ngoài và đi đến cửa hàng tiện lợi để ăn Oden với anh ấy, và sau đó nói với anh ấy về chuyện bài văn.

"Bố cục em viết giống như một bài thơ vậy, viết rất đẹp." Sau khi Quý Ôn nói xong, anh ấy dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói với tôi, "Bài văn có mùi mưa xuân".  

Đây có phải là anh ấy đang giả vờ khen tôi? Tôi không thể phân biệt được sự khác biệt, nhưng tôi rất vui vì tôi muốn mọi người tôi biết đọc bài báo tôi đã viết. 

Nghe Quý Ôn nhận xét, tôi cũng như được ngâm mình trong cơn mưa xuân đầy cỏ xanh.

Khoảnh khắc tôi gửi bài báo của mình cho tòa soạn, tôi chợt nhận ra rằng dường như tôi có một loại giá trị khác.

373.

Sau một thời gian, cả hai người bạn thân cũng đọc bài báo của tôi.

Tôi hy vọng rằng họ sẽ đến và khen ngợi tôi, nhưng cũng cảm thấy rằng không dễ để đưa ra yêu cầu này đối với họ, dựa trên mối quan hệ đáng xấu hổ hiện tại của chúng tôi.

[ĐM-Ngang raw] Người Thứ Ba Mờ Nhạt - w Tòng TinhWhere stories live. Discover now