Chương 36

2.8K 260 17
                                    

351.

Tóm lại, tôi đã đánh nhau với cậu ấy một lúc

Quý Vân mạnh hơn tôi, cậu ấy bị tôi đấm mấy cái vào người nhưng lông mày cũng chẳng cau lại, ngược lại túm tóc đè tôi xuống đất. Tôi cuối cùng đánh vào má trái cậu ấy, cậu ấy nghiêng đầu rít lên rồi siết mạnh cổ tay tôi, gương mặt lạnh tanh, nụ cười tắt ngấm.

Khi bị cậu ấy đẩy ngã xuống đất, tôi phát ra tiếng động, dì Quý ở dưới đã nghe thấy, đầu tiên dì ấy hỏi Quý Vân có chuyện gì đang xảy ra trên lầu, sau đó hỏi Quý Ôn với giọng hơi ngạc nhiên: "Được nghỉ à? Tại sao hôm nay lại về đột ngột như vậy?"

Trước khi Lục Quân kéo Quý Vân ra khỏi tôi, Quý Vân đã đè xuống cắn một cái vào mặt tôi.

352.

Quý Ôn vác Quý Vân xuống lầu.

Áo khoác Khúc Nghiêu phủ trên đầu, tôi kiên quyết che mặt mình bên dưới. Khúc Nghiêu bước tới, vén một góc áo đồng phục để nhìn tôi, tôi và cậu ấy nhìn nhau rồi lại cúi đầu xuống.

Lục Quân ngồi ở một bên hỏi tôi: "Cậu sao đột nhiên lại đánh nhau?"

Tôi trong lòng vô cùng hối hận, đầu nóng lên nhấn mạnh "Tớ muốn đánh" trước mặt bọn họ. Quý Vân thậm chí không đánh trả, cậu ấy chỉ đang trấn áp tôi và không đánh ngược lại tôi.

Tôi đang ở nhà Quý Vân, khi mẹ cậu ấy vẫn còn ở nhà, lại đấm một cái vào má trái cậu ấy.

Khúc Nghiêu kéo áo đồng phục trên đầu tôi, có lẽ vì cậu ấy muốn lại gần để an ủi tôi.

Lục Quân nắm lấy tay tôi và nghiêng người về phía trước, nói với Khúc Nghiêu với thái độ không tốt, "Cậu đừng có động chân động tay với cậu ấy."

Khúc Nghiêu nghe vậy cũng có chút tức giận nói: "Động chân động tay là cậu mới đúng, không biết à?"

353.

Khi nhìn xuống vở ghi chép Lục Quân mang về cho mình, tôi không thể không suy ngẫm về hành vi liều lĩnh lúc này của mình. Lúc chạy tới cũng không nghĩ gì... Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, Quý Ôn là anh ruột của Quý Vân, dù sao cũng sẽ bảo vệ Quý Vân đúng không?

Lục Quân và Khúc Nghiêu lườm nhau chằm chằm, giống như sắp nhảy vào đánh nhau.

Tôi chết lặng một lúc, nghĩ rằng gấu cũng nên có ý thức về lãnh thổ. Gấu Bắc Cực và gấu nâu đều cao và khỏe, chúng phải di chuyển nhiều khi chiến đấu, khó mà nói con nào mạnh hơn ... Trong đầu tôi hiện lên hai cảnh đấu vật sumo.

Tốt hơn hết là họ không nên đánh nhau.

Vì vậy, trước khi tình hình trở nên không thể kiểm soát được, tôi đứng dậy, trả lại chiếc áo khoác trên đùi cho Khúc Nghiêu, chậm rãi nói: "Tớ đi làm bài tập. Ngày mai gặp lại."

Lục Quân cũng đứng dậy nói: "Tớ đưa cậu đi ăn tối."

Tôi lắc đầu đáp: "Tớ muốn viết bài."

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, "Cùng làm trong quán kem đi."

Khúc Nghiêu cũng đứng dậy, cậu ấy hơi cau mày, lặng lẽ kéo tay áo tôi, dùng đôi mắt như chó con nhìn tôi chằm chằm, trên mặt cậu ấy lộ rõ ​​vẻ đau khổ.

[ĐM-Ngang raw] Người Thứ Ba Mờ Nhạt - w Tòng TinhWhere stories live. Discover now