Chìm Trong Cuộc Yêu (full)...

By KhoaiMnKem

2.9M 7.4K 1.9K

Tên tác phẩm :Chìm Trong Cuộc Yêu Số chương : 173 chương + 1 ngoại truyện Phần 2 : từ chương 70 đến chương 1... More

Chìm Trong Cuộc Yêu (full) - editor: Khoai Môn Kem
Chương 70 : Bỏ lại ả ta
chương 71 : cho dù là đau khổ, cũng phải nhớ kỹ
Chương 72 Cùng loại tình yêu ngọt ngào (update)
Chương 72 Cùng loại tình yêu ngọt ngào (complete)
Chương 73 Lòng tốt của hăn, là tổn thương sâu sắc nhất
Chương 74 Đâu mới là chị của cô đây?
Chương 75 Vươn tay, tới gần thêm một bước
Chương 76 : Trả lại
Chương 77. Hai mắt phục hồi thị lực (completed)
Chương 78. Dường như uống say.
Chương 79Câu Dẫn....
Chương 80. Kết hôn với ai không quan trọng.
Chương 81. Kết hôn (Thượng)
Chương 82 Kết hôn (Hạ)
Chương 83 Gặp gỡ Mạc Y
Chương 84. Có phải đã từng gặp anh ở đâu?
Chương 85. Vô cùng bất an
Chương 86. Thay đổi một cách làm tổn thương khác
Chương 87. Đối với anh hai năm, được coi là gì?
Chương 88. Hôn nhân chỉ là một trò chơi
Chương 89. Ngoại tình
Chương 90. Duật Tôn, anh đã lên giường với người phụ nữ khác sao?
Chương 91. Ly hôn (completed)
Chương 92. Cuộc sống mới, quên hắn đi.
Chương 93. Gặp lại, bỏ lỡ
Thông Báo về chap 94
Chương 94. Một người cô quạnh, lỗi của cả hai
Chương 95. Sống không bằng chết, cũng phải sống kiên cường
Chương 96 Bán "Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư"
Chương 97. Bàn tay kia của cô
Chương 98 Không thoát khỏi ác mộng( Gặp)
Chương 99 đối với hắn, chỉ có hận( Cao trào) update
Chương 99 đối với hắn, chỉ có hận( Cao trào) (completed)
Chương 100 Hắn trải qua thống khổ( Cao trào) completed
Chương 101. Cô ấy, cô cũng dám động tới! (trừng trị tiểu tam)
Thông Báo Lịch Nghỉ Tết ! ^^
Chương 102 Chết, cũng không quay đầu lại( Cao trào)
Chương 103. Dám cưỡng bức, sẽ chết cho hắn xem
Chương 104. Sanh Tiêu tái hôn
Chương 105 Sanh Tiêu, em đã tuyệt vọng chưa?
Chương 106 Cầu Xin anh, đừng có ép tôi!
Chương 107 cái giá lớn của việc bỏ trốn
Chương 108 tự mình hại mình( Cao trào)
Chương 109 cùng hắn trở về
Chương 110 Đối với hắn thấy chết mà không cứu
Chương 111 tin dữ
Chương 112 Vạch trần tin người chết
Chương 113 Sanh Tiêu, em đã từng yêu anh chưa?
Chương 114 cô là uy hiếp hiếp lớn nhất của hắn.
Chương 115 Sanh Tiêu nghi ngờ mang thai
Chương 116 hắn muốn có một đứa con
Chương 117 : Làm rõ chân tướng...
CHƯƠNG 118: Sự tàn nhẫn của cô
Chương 119 Con không có ba
Chương 120 mượn dao giết người
Chương 121 tàn phá tân nương
CHƯƠNG 122 Ngoài ý muốn
CHƯƠNG 123
Chương 124 : Tàn sát lẫn nhau
Chương 125
Thông báo! Thông báo!
Thông Báo!!! Thông báo post truyện!
Chương 126: Vợ chồng hợp tác chơi mạt chược.
Chương 127. Âm Mưu Bị Vạch Trần
Chương 128 Duật Tôn, tôi đã từng yêu anh (Thượng)
129 Sanh Tiêu, thực xin lỗi
Chương 130. Vẫn như cũ, cả đời đừng mong hạnh phúc.
Chương 131 Chào đón tiểu cục cưng
Chương 132. Làm cha mẹ
Chương 133. Đào Thần, anh chưa chết
Chương 134. Không được phép nghĩ đến người đàn ông khác
Chương 135. Người phụ nữ của hắn, hắn không nỡ nặng tay
Chương 136. Bân Bân mắc chứng tự kỉ
Chương 137. Hợp tấu hoàn hảo
Chương 138 Một nhà hòa hợp
Chương 139 : Trụ sở ngầm tàn khốc
Chương 140 Gặp lại Alice
Chương 141 Người phụ nữ đầu tiên của Duật Tôn
Chương 142 Sanh Tiêu bị tiêm thuốc tử thần
Chương 143 Gài bẫy
Chương 144 Anh chỉ là lo lắng cho em
Chương 145 muốn cô!!
Chương 146: Duật Tôn bị bắt
Chương 147 lâm vào khốn cảnh
Chương 148 bảo vệ tốt chính mình, chính là bảo vệ hắn
Chương 149 Thì ra hắn ở ngay sau lưng
Chương 150 Vợ anh không được phép mò mẫm nhớ thương đến kẻ khác
Chương 151: Ác ma thức tỉnh
Chương 152 lợi dụng
Chương 153 báo thù!
Chương 154 hủy dung nhan
Chương 155 oan oan tương báo
Chương 156 ba mẹ, đừng không cần con ( Cao trào!)
Chương 157 Còn sống tốt hơn là chết ( Cao trào)
Chương 158: Yêu nhau quá muộn
Chương 159: Hồi Ức Đau Thương
Chương 160: Hồi Ức Đau Thương!
Chương 161: Chia Ly
Chương 162 Sống chết cùng nhau.
Chương 163: Tra tấn tàn nhẫn !
Chương 164 : Tôi đã nói không tổn thương em.
Chương 165 Lôi Lạc!
Chương 166 Mất tích
Chương 167 không thể không lừa gạt
Chương 168 Ra khỏi căn cứ

Chương 169 Đêm nay, em chủ động

17.9K 156 72
By KhoaiMnKem

Editor : Chu Hải Yến

Beta: Khoai Môn Kem

Mạch Sanh Tiêu ngả người dựa vào bả vai Duật Tôn, Bân Bân ngủ ở trong lòng của hắn, cũng không biết mơ thấy cái gì, cười khúc khích tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Sanh Tiêu nhìn chăm chăm vào một chỗ, sau một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Duật Tôn.

" Sao không ngủ đi?" Người đàn ông cúi đầu hỏi.

" Em ngủ không được."

Mạch Sanh Tiêu có cảm giác đại nạn không chết,cô có xem qua tin tức, nói ở  Vấn Xuyên xảy ra động đất, một đoàn khách từ Tô Châu đi du lịch đến Vấn Xuyên ,máy bay vừa cất rời khỏi đường băng trong giây lát, phía dưới vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, mọi người ngoái đầu lại nhìn xem thì chỉ thấy sương mù lượn lờ  che phủ trước mắt, Thiên đường tuyệt đẹp trước kia  trong khoảnh khắc bị hủy hoại thành đống đổ nát . Thoát chết khỏi tay Tử Thần trong nháy mắt khiến toàn bộ mọi người trên máy bay sợ hãi , tất thảy đều ôm lấy đầu khóc rống lên.

Sanh Tiêu lúc này lòng cảm thấy chua xót, cũng có vài phần cảm giác như thế.

Trở lại Bạch Sa, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

       Có người tiến đến mở cửa xe, Mạch Sanh Tiêu đang chìm trong thế giới của mình mới giật mình sực tỉnh, đi ra ngoài.

Cô xuống xe, đứng ngay ở cửa ra vào  Ngự Cảnh Viên.

Tia nắng ban mai hơi lộ ra, ánh mặt trời đầu tiên trong ngày chiếu vào đuôi lông mày Mạch Sanh Tiêu, cô xoay người, chính diện nghênh đón tình cảm ấm áp trong đôi mắt hắn.

Có ánh mặt trời, vừa vặn chiếu vào.

Duật Tôn ôm Bân Bân đi đến bên cạnh cô, Sanh Tiêu có chút run rẩy, cô khó có thể tin đây là sự thật, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên sắc vàng tươi óng," Tôn, chúng ta về đến nhà rồi."

" Đúng, chúng ta đã về nhà."

Alice đã được người đưa về căn biệt thự trước kia cô từng ở.

Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn cùng nhau đi vào, bọn họ mỗi một bước đều đi rất chậm, cảm giác như là sáng sớm thong dong đi tản bộ, nhàn nhã mà tự tại, đá cuội trải trên con đường nhỏ yên lặng nằm nghiêng ở trong hoa viên, Sanh Tiêu kéo tay Duật Tôn, cô khẽ bấm chuông cửa.

Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa thoáng chốc được kéo ra.

" Sanh Tiêu......" Dì Hà  đang ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm, bà kích động dắt tay Mạch Sanh Tiêu," Cuối cùng đã trở lại, Duật thiếu, nhanh...... Hai người mau vào, tôi mỗi ngày đều chuẩn bị chu đáo mọi thứ chờ hai người,sợ hai người về đột ngột không báo trước thì cũng có cơm canh sẵn sàng ."

"Dì Hà ," Mạch Sanh Tiêu hốc mắt hiện hồng, đi qua ôm cổ bà."Dì Hà, con rất nhớ dì."

Dì Hà  đã sớm nhịn không được nước mắt," Dì cũng vậy,thực rất lo lắng. Con hôm đó đột nhiên mất tích ở bệnh viện, dì sợ tới mức thiếu chút nữa báo cảnh sát, nếu không có Dung Ân trấn an, khiến dì bình tĩnh lại thì chắc dì cũng phát điên lên rồi."

"Dì Hà , thực xin lỗi......"

" Nhanh đừng nói nữa, nhanh, mau vào phòng."Dì Hà buông Sanh Tiêu ra , đi nhanh  vào kệ giầy gần cửa,lấy dép lê đưa tới chân cho bọn họ .

Duật Tôn ôm Bân Bân đi nhanh lên lầu,dì Hà  kéo tay Mạch Sanh Tiêu," Duật thiếu làm sao vậy?"

Sanh Tiêu mỉm cười," Anh ấy chắc là muốn tắm rửa xong mới xuống ăn điểm tâm."

Cũng phải a, người đàn ông này từ trước đến nay thích ăn diện sạch sẽ, cái bộ dạng này làm cho người ta trông thấy đã khó chịu, trách không được sau khi vào nhà một câu cũng không nói, thần sắc căng thẳng như vậy.

" Sanh Tiêu, con không sao chớ, có bị thương không?"

"Dì Hà , yên tâm đi," Mạch Sanh Tiêu duỗi ra hai tay," Dì xem con này,mọi thứ đều ổn cả."

" Vậy là tốt rồi."

Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng ngủ trên lầu hai .

Bân Bân bị đặt ở  giữa giường, làm trẻ con thật tốt,lúc nào cần ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ ,lại còn có thể ngủ được ngon như thế.

Sanh Tiêu tiến đến thì nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, cô ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn xung quanh, căn phòng được dì Hà ngày ngày quét dọn,mọi vật bài trí bên trong vẫn y nguyên như trước lúc cô rời đi ,vị trí không có một chút thay đổi.

Dường như đã trải qua  mấy đời.

Kỳ thật, cũng mới trải qua có mấy ngày,trong con mắt người khác, khi nghĩ lại những ngày qua đã làm gì, đơn giản chính là ban ngày đi làm, tối về ngủ. Nháy mắt đã trôi đi vèo vèo.

Duật Tôn đi ra , trông thấy Mạch Sanh Tiêu thì tim đập mạnh và loạn nhịp nhập thần.

Hắn đi đến trước mặt cô.

Sanh Tiêu ngẩng đầu, trông thấy một mảnh xuân sắc,cơ bụng người đàn ông rắn chắc , hình khối rõ ràng, cô mở to mắt liền có thể trông thấy chúng bởi vì Duật Tôn thở hào hển mà hữu lực mở ra, chiếc khăn tắm màu trắng tùy ý quấn lấy nửa thân dưới của hắn. Hơn nữa lại gần sát xương hông phía dưới, muốn nhiều hấp dẫn liền có thể nhiều hấp dẫn.

Khả năng đi hai bước nữa là sẽ tuột ra.

Mạch Sanh Tiêu nhướn mày, người đàn ông quả nhiên trở về bộ dạng sạch sẽ, cái cằm trơn bóng, bên mặt khẽ thoảng qua hương của xà phòng cạo râu.

Duật Tôn duỗi tay phải, khuỷu tay vòng ra sau cổ  Sanh Tiêu, hơi dùng sức kéo mặt Sanh Tiêu lại gần.

Mạch Sanh Tiêu mặt dán vào cơ bụng rắn chắc của hắn, khuôn mặt cô bị nhiệt độ cơ thể của người đàn ông truyền qua làm nóng lên,"Em......"

Sanh Tiêu vươn tay muốn đẩy ra.

Cô giống như cầm vật gì đó.

Mạch Sanh Tiêu nhân thể bị Duật Tôn đẩy ngã trên giường, hắn lấy thân ngăn chận cô," Sanh Tiêu, đi tắm rửa."

"Dì Hà vẫn chờ chúng ta ăn điểm tâm."

" Anh bụng không đói bụng,nhưng chỗ khác đói bụng đến phát sợ."

" Hiện tại trời vẫn sáng mà," Mạch Sanh Tiêu đẩy tay ngăn cản," Anh không sợ Bân Bân sẽ giống như lần trước tỉnh dậy sao? Buổi tối a......"

" Bân Bân đang ngủ say." Duật Tôn  không cam lòng làm chuyện không muốn, bắt được cô liền muốn hôn, giở trò,tình hình  cấp bách hiển thị rõ.

" Hmm-- hắt xì--" Bân Bân hắt hơi một cái vang khắp phòng,liền tỉnh dậy luôn, mở to mắt nhìn về phía trên mặt giường lớn có hai người, con ngươi đen nhày trong trẻo giống như hột chân châu. Mạch Sanh Tiêu bụm miệng, cô nép người sát xuống bắt đầu bật cười, cười đến nỗi bả vai không khỏi rung rung," Ha ha--"

Đơn giản là cười ra tiếng.

" Em cười cái gì?" Phía trên đỉnh đầu người đàn ông trầm giọng hỏi.

Mạch Sanh Tiêu nửa người dưới còn bị cơ thể cứng rắn của hắn đè lại, cô cười đến mức phần cổ ửng đỏ lên, Sanh Tiêu dời bàn tay, cô nhẹ đẩy, Duật Tôn không thể không quay cuồng đến bên cạnh cô.

" Buổi tối a." Sanh Tiêu nín cười nói ra.

" Em lại cười?" khuôn mặt tuấn tú vùi sâu vào cổ Mạch Sanh Tiêu," Buổi tối để Bân Bân ngủ ở phòng kia, chúng ta sẽ làm mấy lần a?" (Mặt dày! T__T)

" Không được!" Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt," Để con ngủ một mình ở đấy, em không yên tâm."

" Anh sẽ bào dì Hà tìm chị Trần trở về ."

" Chờ chị Trần về đây rồi nói sau."

" Sanh Tiêu, anh nhớ em......" cô rõ ràng nghe ra ý tứ trong lời nói của Duật Tôn, tiếng nói mang theo điệu khêu gợi khàn khàn," Những gì em nói lúc còn ở căn cứ, em còn nhớ rõ chứ ??"

Mạch Sanh Tiêu giả vờ ngây ngốc," Câu nào?"

" Đêm nay, em chủ động."

Sanh Tiêu giải thích," Em chỉ nói, em chủ động theo anh thôi mà."

" Anh cho em ở phía trên......"

Mạch Sanh Tiêu đột nhiên cảm thấy, hối hận vì lời mình nói lúc trước, cô nghiêng đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Bân Bân, tức thì cảm giác bọn họ giống như một cặp cha mẹ  lưu manh.

Sanh Tiêu tắm rửa xong, thay bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, Duật Tôn cũng thay quần áo chuẩn bị xuống lầu.

Dì Hà đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ trên bàn.

Duật Tôn ăn được hai thìa cháo thì buông xuống,nhìn về phía dì Hà đang ôm Bân Bân," Dì Hà."

" Duật thiếu, có gì phân phó?"

" Một mình dì sẽ bận bịu khó mà quán xuyến hết mọi việc trong nhà, dì gọi điện cho chị Trần, nói chị ta quay lại làm việc, tôi sẽ trả thêm tiền lương."

" Được."

Duật Tôn thấy dì Hà đứng nguyên  tại chỗ không nhúc nhích.

" Nếu tôi là dì thì sẽ ngay bây giờ gọi điện thoại cho chị ấy." Người đàn ông liếc mắt về hướng Mạch Sanh Tiêu, tay hắn mập mờ khẽ chạm xuống dưới đùi cô, trong mắt hiện ra ra một vòng dày đặc tà khí,"  Bảo chị ấy lập tức tới."

Ách, vội vã như vậy sao?

Dì Hà bế Bân Bân đưa cho Mạch Sanh Tiêu, theo những gì Duật Tôn phân phó đi gọi điện cho chị Trần.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng dì Hà đã đi khuất,lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn Mạch Sanh Tiêu nói," Ăn nhiều chút, dưỡng đủ sức."

" Đang có con ở đây, không cho phép anh nói những lời này!"

Duật Tôn nhấp nhẹ thìa cháo, động tác ưu nhã tôn quý, hắn nghiêng nửa người  qua,khuôn mặt tuấn tù đầy tà mị tiền  đến trước mặt đứa con," Bân Bân, cha cùng với mẹ nói chuyện ân ái, con nghe hiểu không?"

"bu--" Vài giọt nước miếng chấm nhỏ thổi tới, bắn tung tóe trên mặt Duật Tôn.

Hắn nhắm  mắt lại, giơ tay lên nhè nhẹ lau.

" Bân Bân, không được thổi nước miếng a." Mạch Sanh Tiêu rút khăn tay,chấm vào cái miệng nhỏ nhỏ.

Dì Hà cúp điện thoại, bước đến," Duật thiếu, tiểu Trần nói cô ấy không thể quay lại."

" Vì cái gì?" Duật Tôn động tác ngừng lại.

" Cô ấy nói,những chuyện lần trước đã dọa  cô ấy sợ đến mức đổ bệnh,phải đến bệnh viện truyền nước mấy ngày,cô ấy…. cô ấy muốn tìm công việc khác an toàn hơn ."

Mạch Sanh Tiêu tinh tường,loại chuyện như vậy, bất cứ ai chứng kiến cũng đều bị dọa cho sợ đến mức muốn mất nửa cái mạng.

" Dì không nói sẽ tăng lương cho chị ta sao?"

" Tôi có nói, nhưng tiểu Trần nói có cho nhiều tiền hơn nữa thì tính mạng vẫn quan trong hơn."

Duật Tôn ngón tay khẽ chạm bên cạnh chiếc đũa," Bân Bân cần người trông nom,  như vậy đi, dì mau chóng đi tìm bảo mẫu khác, tiền lương yêu cầu bao nhiêu cũng không thành vấn đề, đợi tí nữa dùng xong điểm tâm dì hãy đi."

" Tôi sợ nhất thời tìm không được người  phù hợp."

Duật Tôn chớ có lên tiếng, hai tay khoanh ở trước ngực," Được, hay là để tôi nghĩ cách  a."

" Từ từ sẽ tìm được, chuyện này gấp không được, buổi tối cứ để Bân Bân ngủ cùng em." Mạch Sanh Tiêu xen vào.

Duật Tôn liếc nhìn cô, nghĩ khá lắm.

Dung Ân ngồi ở mép giường, đứa bé mới sáng sớm đã tỉnh, Vương Linh mang nó xuống dưới lầu.

Cô thất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, Nam Dạ Tước trước lúc đi có nói với cô, chờ hắn trở về. cô biết rõ chuyện lần này có bao nhiêu nguy hiểm, đao kiếm đổ máu, thời gian thật  làm cho người ta sợ.

Đồng Đồng chạy chậm tiến đến," Mẹ?"

Dung Ân đếm thời gian, mấy ngày nay, Nam Dạ Tước một cú điện thoại đều không gọi cho cô.

" Mẹ?" Bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng dắt tay Dung Ân," Cha đã về."

Dung Ân giơ tay lên, khẽ vuốt đỉnh đầu con gái cưng," Đồng Đồng ngoan, đi xuống dưới lầu chơi với em đi."

Cô biết rõ Đồng Đồng rất hiểu chuyện, mỗi lần thấy cô tinh thần bất ổn, Đồng Đồng đều biết dùng chiêu này đến phân tán sự chú ý của cô.

" Mẹ, Đồng Đồng không có lừa mẹ."

Được rồi, con bé cuối cùng biết rõ trong chuyện cổ tích( Sói đến đây) vì sao đến cuối cùng tất cả mọi người đều không tin nó. Xem ra bình thường nó không nên nói dối nhiều như vậy.

" Ân Ân." Nam Dạ Tước lặng im không một tiếng động đi đến sau lưng Dung Ân, anh vượt qua giường lớn đi về trước mặt cô.

Dung Ân nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên, liền tận mắt thấy Nam Dạ Tước, kẻ mà dù đứng trước bất kì người con gái nào cũng luôn luôn có vẻ đẹp tà mị hơn hẳn. Cô bất chấp con gái đang có mắt tại đây, đứng người lên, dùng sức ôm lấy hắn," Anh đã về rồi."

" Mẹ thật là xấu, Đồng Đồng nói mẹ còn không tin."

Cô không hề có chút phản ứng nào.

" Ân Ân,đừng sợ a, không sao nữa rồi, toàn bộ đã được giải quyết ."

Dung Ân áp khuôn mặt nhỏ vào cần cổ Nam Dạ Tước," Trở về là tốt rồi."

Đồng Đồng ngẩng đầu, thấy bọn họ ôm nhau thật chặt, như thế nào đều không lộ ra một khe hở nào giữa hai người, con bé chỉ còn cách ôm chặt lấy chân Nam Dạ Tước," Cha, cha không mua cho Đồng Đồng búp bê sao? Còn có,cha có đem về cái gì ngon để ăn không ?"

Tiếp tục không ai thèm để ý.

" Ân Ân, anh nhớ em."

Dung Ân nhón mũi chân, khuôn mặt điềm tĩnh gật đầu," Em cũng vậy."

" Cha, mẹ--" Đồng Đồng có chút phiền não.

Nam Dạ Tước lúc này mới cam lòng buông người vợ thân yêu  trong ngực ra, hắn nhìn xuống con gái đang ôm lấy chân hắn," Đồng Đồng, con đi xuống dưới chơi cùng em trước đi, cha mẹ có chuyện cần phải nói."

Đồng Đồng chính là đứa trẻ lanh lợi,muốn lừa gạt con bé ư, không có cửa đâu.

" Cha có mang về cho Đồng Đồng cái gì không?"

" Cha lần này đi ra ngoài không phải đi chơi, đợi tí nữa ăn xong cơm trưa, cha lái xe đưa con đi mua, được không?"

Đồng Đồng đang mặc chiếc váy công chúa đáng yêu hồng nhạt,để kiểu mái giống nhân vật hoạt hình Maruko, tướng mạo trông thật ngọt ngào,vậy mà có thể hết lần này tới lần khác tinh quái vô cùng." Cha, Đồng Đồng hiểu rồi,cha muốn đè lên người mẹ."

"......" Dung Ân há to miệng, không nói gì.

" Là ai dạy con nói những câu này?" Nam Dạ Tước ngồi xổm người xuống, cái cần học thì không học, cái không cần thì lại biết rất giỏi, xem ra phải nghiêm khắc giáo dục mới được.

Trông thấy Nam Dạ Tước trên mặt có nét không vui vẻ, cô bé liền le lưỡi," Đồng Đồng tự mình trông thấy, cũng chỉ là có ý tốt, cha nặng như vậy, không sợ đè chết mẹ a, hừ."

"......"

" Con rõ ràng nhìn lén?"

Hỏng rồi, không đánh đã khai.

Nam Dạ Tước xoay người ôm lấy con gái " Đồng Đồng, con nhìn nhầm rồi, đó là vì  mẹ bị đau ở vùng thắt lưng, cha chỉ cố gắng giúp mẹ chữa bệnh thôi."

" Thầy giáo con nói, có bệnh thì phải đưa đến bệnh viện."

"Nhưng bệnh của mẹ thì chỉ có cha mới có thể chữa được."

" Thật vậy sao?" Đồng Đồng thái độ bán tín bán nghi .

Nam Dạ Tước ôm cô bé đi ra ngoài," Đương nhiên, con không thấy mẹ vừa rồi tinh thần không tốt sao? Ắt hẳn lúc này eo của mẹ sẽ lại  đang đau đớn."

" Úc," Đồng Đồng ngắm nhìn Dung Ân," Cha  muốn chữa bệnh cho mẹ?"

" Đồng Đồng thật thông minh."

Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng ở ngoài hành lang, hắn xoay người tiến vào phòng ngủ, Đồng Đồng hướng về phía cửa ra vào làm  mặt quỷ," Cha nói dối thì mũi sẽ mọc dài ra, Đồng Đồng không tin lời của cha......" Nói xong, người đã nhanh như chớp chạy xuống dưới.

Nam Dạ Tước  đóng cửa lại, cái tên tiểu quỷ này, càng lớn càng khó quản.

Ngự Cảnh Viên.

Duật Tôn rất nhanh tìm mọi cách làm cho người ta mời đến cả tá người đến dự tuyển vị trí Bảo mẫu,kéo dài cho đến tận tối.Rốt cục cũng tìm được người, liền đưa ngay về Ngự Cảnh Viên.

Bân Bân xem như rất nghe lời,ngoan ngoãn đi theo dì Vương A mới đến mà không khóc cũng không náo, chỉ chăm chăm ôm lấy thứ đồ chơi yêu thích chơi đùa một mình.

Duật Tôn lên lầu, chứng kiến Mạch Sanh Tiêu đang nhoài cả nửa thân thể ra ngoài lan can, hắn bước nhẹ đi đến, hai tay ôm chặt eo Sanh Tiêu," Đang suy nghĩ gì vậy?"

Ánh mắt cô kinh hoảng," Không có gì."

" Yên tâm đi, những đứa trẻ kia đều được giải cứu ra khỏi..., bọn trẻ đều có thể trở về bên cạnh cha mẹ của mình."

" Ừ."

" Về phần Dạ Thần, cảnh sát cũng không tìm được hắn ở căn cứ, có thể là được bọn thuộc hạ cứu ra."

Mạch Sanh Tiêu đứng thẳng lên, dựa vào lồng ngực phía sau lưng," Lây nhiễm bệnh AIDS, có phải là sống không bằng chết?"

" Cái này còn phải xem thời kỳ ủ bệnh, Sanh Tiêu, chuyện ngày mai, chúng ta ai cũng không thể nói chính xác."

Mạch Sanh Tiêu không nói thêm gì nữa, cô cầm hai tay Duật Tôn đưa lên giao nhau trước ngực.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Duật Tôn đi qua xem xét, là Từ Khiêm.

Hắn biết rõ, nhất định là Alice đã xảy ra chuyện.

Duật Tôn thay quần áo chuẩn bị ra ngoài," Sanh Tiêu,em đi ngủ trước, anh đi ra ngoài có chút chuyện."

" Vâng, trên đường chú ý."

Duật Tôn đi ô-tô vào biệt thự nơi Alice ở.

Đi vào trong phòng ngủ, hắn chứng kiến Alice đang nằm cuộn lại trên giường, trong phòng một đống bừa bộn, như bị ném vứt lung tung, Từ Khiêm đứng ở phía trước cửa sổ, sắc mặt cũng không muốn nhìn," Thực sự ngu xuẩn, cô ta cắt cổ tay."

Duật Tôn đi đến xốc chăn mền của cô lên, Alice nắm chặt không chịu buông.

Người đàn ông dùng sức hất một cái, kéo chăn mền ra, chứng kiến tay phải của Alice đã được băng bó tốt. Hắn giận không kềm chế được," Sớm biết em sẽ như vậy, anh đã không mang em trở về, em chết tại căn cứ không phải rất tốt a?"

" Em cũng không muốn......" Alice khóc rống  nước mắt tùm lum," Chính là vì thuốc tử thần không có thuốc giải......"

" Bốp--" Một cái tát vang dội cả phòng ngủ," Đấy là thuốc phiện, cũng không phải là thuốc độc, không tiêm vào nữa có thể chết người sao? Lúc trước đã sống không bằng chết, nhưng cũng đều gắng gượng sống được đến bây giờ, mẹ kiếp giờ em còn không đối phó được với thuốc tử thần ư?"

" Anh nói thì dễ dàng lắm ý, em chịu không được, chịu không được......" Alice như kẻ tâm thần đứng bật dậy, hét vào mặt Duật Tôn.

" Chịu không được, vậy em cút đi, đi đến nơi nào thật xa mà chết, đừng có chết dưới mắt anh ."

" Tôn, em thật sự thật là rất khó chịu......"

Duật Tôn cúi người xuống,tóm lấy mái tóc dài của Alice, lôi cô xuống giường, hắn đi nhanh đi vào phòng tắm, tại bồn rửa tay xả ra đầy nước, không nói không rằng, dúi đầu Alice trực tiếp vào bồn nước.

Alice sặc mấy ngụm nước,"Đừng, đừng mà....."

" Chúng ta ngày ấy lúc huấn luyện, anh nên để em chết trong biển nước." Duật Tôn kéo Alice, càng làm cô theo quán tính chúi đầu trở lại trong bồn, mãnh liệt hít lấy không khí, hơi thở không thông khiến cho lồng ngực Alice kịch liệt trướng mở," Không......"

" Phải, chết rất dễ dàng, em không phải muốn một cuộc sống bình thường......"

Đứng ở cửa ra vào một lúc, Từ Khiêm đi tới, giữ chặt tay Duật Tôn," Dừng lại, độc  dược này rất mạnh nên làm cho con người ỷ lại vào nó rất lớn, nếu muốn cai cũng không phải ngày một ngày hai là làm được, cậu cho cô ấy chút thời gian."

" Là chính cô ta không cho mình thời gian."

Duật Tôn thả tay, đi nhanh đi ra ngoài.

Hắn nhíu lông mày đứng ở cửa sổ, Từ Khiêm đi đến phía sau hắn.

" Khiêm, lần này đã làm phiền cậu."

" Tính đến thời điểm này, cậu vì đàn bà mà gây phiền phức cho tớ còn ít sao ?"

" Theo cậu, Alice có thể cứu chữa?"

" Cô ấy đối với thuốc tử thần tính ỷ lại rất mạnh, hơn nữa bản thân cô ấy còn không rõ có thể từ bỏ được hay không, cô ấy nghĩ không có thuốc giải, cũng chỉ còn đường chết."

" Tóm lại...... Cậu hãy giúp đỡ cô ta."

" Yên tâm đi."

Alice quỳ rạp trên mặt đất hít thở nặng nề, qua một hồi lâu mới khởi động thân thể, gian nan đi ra ngoài," Các người trói tôi lại a, dù là khó chịu đến chết, cũng đừng thả tôi ra."

Duật Tôn trở lại Ngự Cảnh Viên đã là 10:30 tối.

Mạch Sanh Tiêu đang ngủ say,  thời gian trước đều không có thể chìm vào giấc ngủ,giờ đây chỉ cần nằm xuống gối một cái , mí mắt tự nhiên nặng trĩu, không tài nào kháng cự được .

Duật Tôn tắm rửa qua rồi lên giường.

Hắn nghiêng người, thấy Mạch Sanh Tiêu hô hấp trầm ổn, ngủ ngon lành. Duật Tôn thử vuốt nhẹ tại cần cổ cô, Sanh Tiêu hoàn toàn không phản ứng.

Khuỷu tay nhẹ chống nửa người lên, biết rõ là cô mệt mỏi.

Duật Tôn chỉ có thể cố nén dục vọng,  tắt đèn ở đầu giường đi.

Trong phòng ngủ trong nháy mắt có đưa tay không thấy được năm ngón, hắn nằm thẳng trên giường. Bên tai truyền đến một hồi tiếng sột soạt, một cánh tay quấn quanh thắt lưng hắn,đôi môi mềm mại trong bóng đêm tìm không chính xác phương hướng, hôn tại khóe môi Duật Tôn.

Người đàn ông vốn đã cố gắng dập tắt dục vọng trước đó giờ lại bị những đụng chạm này thổi bùng lên, tiếng hít thở dồn dập muốn thiêu cháy mọi thứ. Hắn hận không thể đem Mạch Sanh Tiêu hung hăng đặt ở dưới khuôn mặt mình, lại mường tượng ra chỉ một cánh tay,sẽ đem cả người cô nâng lên trên người hắn.

Hắn thích hắn chủ động, thích hắn nhiệt tình như lửa.

Sanh Tiêu không biết nên làm như thế nào nữa.

Duật Tôn vui vẻ nhẹ  lên tiếng," Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta, em lúc ấy lá gan thật là lớn, chẳng những nhìn xem anh làm như nào, còn chủ động vắt chân đến ngang hông của anh."

Mạch Sanh Tiêu không có lên tiếng, liền há miệng cắn một cái vào xương quai xanh của hắn như muốn trừng phạt.

" A......" Người đàn ông trong cổ phát ra âm thanh rên rỉ,cảm giác như vừa sung sướng vừa đau khổ .

Hắn cầm tay Mạch Sanh Tiêu, cùng cô giao cài mười ngón tay.

Bọn họ từ từ phóng túng,từ từ hoan ái từng hồi.

Sau cùng, Mạch Sanh Tiêu vẫn bị Duật Tôn lật người xuống dưới, bởi vì cô động tác quá chậm, mà đúng lúc hắn nổi giận nổi điên, chỉ cần hắn làm vài cái, liền làm cô nếm vị thể xác và tinh thần hợp nhất sung sướng.

Sanh Tiêu gối lên cánh tay của hắn không động đậy, Duật Tôn chậm rãi vuốt ve theo sống lưng của cô, trêu chọc làm cho cô ý xuân nhộn nhạo.

" Sanh Tiêu, mấy ngày nữa, anh muốn đưa em đi Nghênh An một chuyến."

" Đi chỗ đó làm cái gì?"

" Nhà của anh vốn là ở Nghênh An, lúc đó chúng ta sẽ ở phòng cũ, quay về trí nhớ lúc anh năm tuổi”

Mạch Sanh Tiêu đôi mắt mở to thật mê ly, đôi tay quàng quanh cổ hắn," Được, chúng ta đi về nhà một chuyến."

Trong nội tâm cô biết rõ, Duật Tôn lần này mang cô trở về, tuyệt đối không chỉ là về thăm chốn cũ đơn giản như vậy.

" Anh trước đây một mực không dám trở về, tìm mọi cách tránh đi đến Nghênh An ,dù là phải đi qua, anh cũng đều tình nguyện đi đường khác xa hơn . Sanh Tiêu, anh muốn mua lại ngôi nhà cũ ấy......"

" Ừ." Mạch Sanh Tiêu gật gật đầu.

Bóng đêm mỗi lúc một dày đặc, vậy mà ai cũng không có buồn ngủ.

Sanh Tiêu cho rằng Duật Tôn sẽ chỉ đi hai ba ngày rồi về, thật không ngờ thoắt cái đã mười ngày trôi qua .

Bọn họ đi Nghênh An , đến nơi có chuyên gia tiếp đãi, ở khách sạn tốt nhất, Mạch Sanh Tiêu lúc ấy mới biết, Duật Tôn lần này đến đây là để nói chuyện làm ăn.

Buổi tối ở Nghênh An rất đẹp,những ngọn đèn đường nối tiếp nhau tỏa sáng tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ,hạ kính xe khi chạy qua đường ven hồ đầy cây xanh mát có thể cảm nhận được vị nồng đậm của gió.

Duật Tôn lái xe đưa Mạch Sanh Tiêu đi khắp nơi trong thành phố, Sanh Tiêu nhìn qua cửa sổ những cỗ xe ô tô lướt qua, cô nhìn vào mắt người đàn ông , một câu cũng không nói gì.

Cuối cùng, Duật Tôn đỗ xe ở bên đường, hắn thất bại dùng sức nện thẳng vào vô lăng," Anh căn bản nhớ không được đường về nhà."

" Đừng như vậy," Mạch Sanh Tiêu giữ chặt tay của hắn," Dù sao hai mươi mấy năm cũng đã qua, nói cho cùng, thành thị phát triển nhanh như vậy,dù là người thân thuộc chốn này,qua vài năm xa cách, khả năng cũng không thể nhớ được, huống chi là anh?"

Duật Tôn nghe vậy, bộ mặt bi thương lúc này mới dãn ra chút ít, Mạch Sanh Tiêu hiểu được tâm tình này của  hắn, đó là nhà của hắn, vậy mà hắn lại tìm không thấy.

Duật Tôn trước đó đã cho người tới Nghênh An điều tra trước, hắn chỉ là muốn tận mắt nhìn xem, chính mình còn có thể hay không thể nhớ rõ.

Hắn mở bản đồ, xe hơi chậm rãi về phía trước.

Kỳ thật, vừa rồi bọn họ đã nhiều lần đi qua con đường này, chỉ là không có lái vào , mắt thấy gặp thoáng qua.

Duật Tôn đậu xe bên đường, cách gần biệt thự không xa, hắn dắt Mạch Sanh Tiêu đi bộ đến, bọn họ sóng vai mà đi, cực giống một đôi mới yêu nhau,  tình yêu cuồng nhiệt hiện hữu ra ngoài.

Trong biệt thự có người ở, Mạch Sanh Tiêu đi bên cạnh Duật Tôn, bọn họ đi tới cửa, thấy cành Sắc Vi Hoa vươn ra bên ngoài bờ tường, hai mươi mấy năm trước hoa viên biệt thự, lộ ra vẻ cổ kính ý nhị.

" Nơi này là nhà của anh ư?"

" Đúng." Duật Tôn nắm lấy song sắt cổng," Đại khái là không thay đổi, chỉ có điều, người và vật không còn."

" Nơi này quả thực rất đẹp."

" Kỳ thật, anh không thể nào nhớ rõ, bây giờ nhìn thấy tận mắt,mới mơ hồ cảm thấy trong trí nhớ là đã thấy qua."

" Điều này cũng bình thường mà, dù sao khi đó anh vẫn còn nhỏ."

Duật Tôn kéo Mạch Sanh Tiêu lại gần, đem cô ôm ở trước người," Anh muốn ba mẹ gặp em."

" Bọn họ hội đối với em có hài lòng không?"

Duật Tôn nhéo nhéo mặt của cô," Chắc chắn, bọn họ còn có thể chúc phúc chúng ta."

" Qua một thời gian nữa, em sẽ cùng anh ra biển, đi đến nơi ba mẹ gặp chuyện không may, em sẽ nói bọn họ đừng có lo lắng nữa, hiện tại anh cũng không còn cô đơn, anh có một thiên sứ, còn có một người vợ bên cạnh."

Duật Tôn đặt cằm lên đỉnh đầu Mạch Sanh Tiêu," Anh thích nghe em nói như vậy."

Sanh Tiêu vén môi cười yếu ớt," Chúng ta bây giờ thật tốt a, em cũng thích như vậy."

Trong biệt thự,một người phụ nữ trông như là bảo mẫu đi ra,"Xin hỏi, các người là ai, đứng ở đây có chuyện gì?"

" Chúng tôi......"

Lời còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy bảo mẫu mặt mũi đầy sự đề phòng nhìn bọn họ chằm chằm.

" Nơi đây là nhà tôi, bà có liên quan đến chắc?" Duật thiếu kiêu căng đã mở miệng.

" Nhà của cậu?" Bảo mẫu giọng điệu tức thì bén nhọn," Tôi thấy cậu là mới có chút tiền mà đã sướng đến phát điên lên rồi đó?"

" Thực xin lỗi," Mạch Sanh Tiêu kéo lấy cánh tay Duật Tôn," Chúng tôi là...... Chúng tôi là môi giới bán bảo hiểm."

" Đi đi--"

Sanh Tiêu kéo Duật Tôn đi," Anh thật đúng là, người ta không lo anh nổi điên mới là lạ chứ."

" Em nói dối không chớp mắt, môi giới bán bảo hiểm ư?bà ta nói kẻ điên khả năng chính là em......"

" Stop, cả hai cùng điên!"

Mạch Sanh Tiêu quay đầu lại, Duật Tôn cũng dừng lại," Anh nhất định phải mua về bằng được."

Bọn họ đi lần này không mang theo Bân Bân,bên ngoài Ngự Cảnh Viên được bố trí bảo vệ nghiêm ngặt, Duật Tôn sợ những tàn dư bên ngoài của tổ chức sẽ đến trả thù.

Sanh Tiêu ban đầu không nghĩ sẽ cùng Duật Tôn đi ra ngoài xã giao, cũng không biết làm sao, người đàn ông cố ý kiên trì, cô không thể không đồng ý.

Từ đâu xuất hiện một người đàn ông khoảng 50 tuổi tiến đến trước mặt tự giới thiệu, Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa nhịn không được, kinh hô mở miệng.

" Duật thiếu, ngài khỏe không, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Viên Sơn Hùng, đây là con gái tôi, Viên San San."

Sanh Tiêu mở lớn hai mắt, nhìn  sang bên cạnh Duật Tôn, đã thấy hắn đưa tay ra,  thâm thúy đánh giá người trước mặt mình.

Cô đi theo Duật Tôn vào chỗ ngồi.

Hai người bọn họ đại khái nói chuyện hợp tác làm ăn với nhau, Duật Tôn mười ngón tay giao nhau tựa tại mép bàn, sắc mặt bình tĩnh nghiêm nghị,  chính hắn cũng không thể không bội phục bản thân bởi sự nhẫn nại lần này, không thể tưởng tượng được tập đoàn của hai mươi mấy năm trước, bị bại thành như vậy, hôm nay vì một số ý kiến phát sinh, còn muốn thân là  cổ đông Viên Sơn Hùng tự thân xuất mã.

Hắn nhớ tới cái chết oan ức của cha mẹ,vốn dĩ đã che dấu thần sắc rồi đột nhiên lại trở nên sắc bén lãnh khốc,Viên Sơn Hùng tung hoành thương trường mấy chục năm nay, trông thấy thần sắc như vậy cũng không nhịn được cảm giác khó mà  chống đỡ.

Duật Tôn liên tục gắp rau cho Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu có cảm giác như bị đá tảng đè nặng lên ngực, một miếng nuốt cũng không trôi.

" Em muốn đi toilet."

" Ừ, đi nhanh về nhanh."

Trong phòng  có toilet riêng nhưng Mạch Sanh Tiêu vẫn kéo cửa đi ra ngoài, đến cô còn cảm thấy nhịn không được, huống hồ là Duật Tôn?

Mắt thấy cửa đã đóng lại.

Viên Sơn Hùng hướng sang con gái ngồi bên cạnh nháy mắt.

Viên San San ngầm hiểu ý, cầm lấy bình rượu hướng phía Duật Tôn đi đến," Duật thiếu, tôi cũng tới kính ngài một chén rượu, bất quá tôi tửu lượng không tốt, mong ngài lượng thứ."

Viên San San tuổi không lớn lắm, cùng lắm là bằng tuổi Mạch Sanh Tiêu, chỉ có điều, cô ta cũng đã có thể đem hai chữ “câu dẫn” dùng thật linh hoạt hữu ích, thiết thực, cô cúi người xuống rót rượu mời Duật Tôn . bởi vì mặc một chiếc váy cổ trễ, nên liếc một cái là có thể nhìn thấy chiếc áo lót bằng ren bên trong.

" Duật thiếu, xin mời." Viên San San nâng  chén đưa tới.

Duật Tôn  tiếp nhận lấy.

" Ây da......" Viên San San nghiêng một cái,cả nửa chén  rượu mạnh đổ lên đùi Duật Tôn, cô sợ tới mức hoa dung thất sắc," Thực xin lỗi, Duật thiếu, thực xin lỗi."

Cô rút ra chiếc khăn tay, ngồi xổm xuống," Tôi giúp ngài lau."

Bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên chân người đàn ông, Viên San San ngẩng đầu nói," Tôi nghe nói, Duật thiếu rất thích các cô nữ sinh trẻ phải không?" cô cầm khăn tay vượt qua vết rượu trên đùi, thẳng hướng nhạy cảm nhất của người đàn ông tìm đến.

Continue Reading