Chương 46: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑭

3.7K 252 2
                                    

Vây là Tường Vi cứ như vậy trộm ở lại Bồng Lai, đối với Tường Vi mà nói, điều này thật sự là một thể nghiệm mới lạ. Bản thân giống như tiểu tức phụ phàm nhân giới ở sau lưng nam nhân nhà mình vụng trộm cùng nam nhân khác làm bậy vậy, khác biệt chính là mình cùng Huyền Thanh đều không có nam nhân hay nữ nhân, giống là ở chỗ mọi người đều phải lén lén lút lút.

Hách Uyển không có ở đây, cả Bồng Lai trên căn bản sẽ không ai đến rừng trúc. Cho dù có người muốn tới, cũng sẽ không trực tiếp xông vào giống như Hách Uyển.

Tường Vi và Đào Nhiên liền cùng nhau trôi qua một đoạn thời gian thập phần không thẹn không ngượng, cho đến khi thương thế Đào Nhiên tiến một bước trở nên ác liệt.

Chưởng môn Bồng Lai ngồi ở trước mặt Đào Nhiên, trên gương mặt ngay ngắn cứng ngắc đầy sầu khổ, "Sư đệ, khoảng thời gian này thấy đệ khí sắc không tệ, nguyên tưởng rằng thương thế đã chuyển biến tốt, không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới vẫn trở nên ác liệt." Đào Nhiên biểu tình thập phần dửng dưng nói: "Thương thế ta ta biết, chưởng môn không cần lo lắng."

Chưởng môn làm sao có thể không lo lắng, không nói Huyền Thanh là nhân tài xuất sắc nhất mấy ngàn năm qua của Bồng Lai, chỉ bằng vào quan hệ bọn họ là sư huynh đệ, chưởng môn cũng không khả năng không quan tâm. Hắn còn nhớ thời điểm Huyền Thanh mới nhập môn chỉ là một tiểu đậu đinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đầy vẻ nghiêm túc, mỗi lần thấy Huyền Thanh hắn liền buồn cười, sau đó sắc mặt Huyền Thanh liền càng ngày càng nghiêm túc.

Cho đến khi hắn trưởng thành, biểu tình nghiêm túc kia mới khớp một chút với khí chất của hắn.

Chưởng môn hoài cảm nói: "Sư đệ, ta cảm thấy hình như đệ gần đây thay đổi rồi."

Hm? Mình bại lộ rồi sao?

Đào Nhiên thầm nói mình không phải chỉ ở trước mặt Tường Vi và Hách Uyển hủy hình tượng thôi sao, sao mà chưởng môn cũng nhìn ra?

"Có thể đệ tự mình không có cảm giác, nhưng mà ta nhìn ra, ánh mắt đệ so với trước kia nhu hòa hơn nhiều." Chưởng môn thở dài nói: "Là bởi vì bị thương sao?"

Đào Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Trước kia một lòng nghĩ cầu đạo phi thăng, bây giờ sợ là không có cơ hội này nữa, ta cần gì phải tiếp tục ràng buộc bản thân?"

Nói cũng phải, chưởng môn nội tâm thương cảm, cơ hồ sắp rơi lệ. Tuy nói người tu luyện hẳn không quá xem trọng sinh tử, nhưng mà người không phải cỏ cây, hắn làm sao có thể đối với chuyện sư đệ chết không chút cảm giác nào?

Đào Nhiên cũng ưu sầu trong lòng, thương tổn này của hắn hệ thống đã nghiệm chứng qua, không trị hết. Vốn dĩ hắn cũng muốn lợi dụng thương tổn sớm một chút rời thế giới này, bất đắc dĩ Tường Vi nàng không ra bài theo lẽ thường, hai người vẫn là liên hệ quan hệ. Trong lòng Đào Nhiên liền không dễ chịu, hắn sợ sau khi mình đi, Tường Vi một người cô đơn.

Loại ý nghĩ này kỳ thực rất buồn cười, nhiều năm như vậy không có mình Tường Vi cũng qua được, một tu sĩ tu luyện nhiều năm như nàng rời khỏi người nào đó còn sợ không thể qua ngày sao? Nhưng mà Đào Nhiên chính là khó chịu, đây có lẽ là thứ duy nhất còn đọng lại từ những ngày làm nữ nhân trong lòng hắn.

[Edit|Hoàn] Nữ phụ ác độc cười với ta [Xuyên nhanh] - Long Nữ Dạ BạchWhere stories live. Discover now