Chương 28

3.6K 242 1
                                    

Lâm Mộc giả vờ thực ghét bỏ bộ dáng Patrick đối với y phất tay đuổi người, "Còn không nhanh đi tắm, nhìn bộ dáng bẩn hề hề của ngươi. Còn có... Đến chỗ Phil lấy ít dược cầm máu. Hừ!" Nói xong ghé vào trên giường không nhìn biểu tình của Patrick.

Patrick ôn nhu sờ sờ đầu Lâm Mộc, trong lòng thở ra, biểu hiện yếu ớt của thú nhân vẫn rất hữu ích.

Sau khi Patrick đi ra ngoài Lâm Mộc nhăn mặt nhìn bóng lưng y, thầm nghĩ, "Đừng cho là ta không biết ngươi giả vờ đáng thương. Rõ ràng có thể tự rửa sạch sẽ, lại cố ý để ta thấy bộ dáng chật vật của ngươi. Còn cố ý cho ta thấy vết thương nữa, trình độ diễn kịch quá kém." Hắn cúi đầu nhìn chén hỏa quả, nhét một trái vào miệng nhai nhai, "Ta đại nhân đại lượng, lần này coi như xong." Trong lòng thầm nghĩ, đừng nghĩ có lần sau.

Cơm trưa của Lâm Mộc có thêm canh cá, so với chỉ ăn có hoa quả mềm còn dễ chịu hơn chút, nhưng sau khi ăn xong còn phải đem bát thuốc đắng nghét trước mắt này uống nữa, Lâm Mộc nhịn không được chau mày " Không uống có được không?"

"Lâm Mộc, ngươi bị thương, nhất định phải uống cái này. Loại thuốc này là do tổ tiên để lại, những giống cái trong bộ lạc trước kia của ta đều uống. Hơn nữa họ là ăn trực tiếp, bây giờ có thể nấu uống, ta thấy tốt hơn nhiều."

Nấu thuốc là bởi vì Lâm Mộc cho nên mới sinh ra.

Lâm Mộc còn nhớ rõ hắn nhìn thấy cảnh tượng Phil trực tiếp đem thảo dược nhai đi nhai lại liền nuốt, lúc ấy thật kinh khủng a. Cảm thán cách bọn họ dùng dược thật lạc hậu, hơn nữa dược trước giờ toàn là hái sẽ không có biện pháp khác, điểm ấy làm cho Lâm Mộc thấy kì quái. Nghe được Phil nói, dược không thể để lâu, sẽ dễ dàng bị hư. Lâm Mộc thực không hiểu, không phải thảo dược được phơi nắng sẽ dễ dàng bảo tồn sao? Cho nên Lâm Mộc nghi hoặc mà hỏi " Chẳng lẽ phơi nắng xong không thể bảo tồn ư?"

Phil trả lời càng làm cho Lâm Mộc không biết nói gì, "Sao có thể phơi nắng thảo dược chứ? Phơi nắng sẽ làm cho dược hiệu không còn."

"Ngươi thử qua?"

"Làm như vậy, dược sư không cho phép ."

"Cho nên ngươi vẫn cho rằng phơi nắng làm sẽ mất đi dược hiệu, cho nên chưa làm qua?"

Phil gật đầu.

Lâm Mộc đỡ trán, đây là kinh nghiệm bị trói buộc a.

"Phil, ngươi thử phơi nắng một lần đi, dù sao hiện tại thảo dược nhiều. Nếu không được vẫn còn cái khác để dùng a." Hắn lôi một đoạn thảo dược trong miệng Phil, "Ngươi có thể ngao dược. Trực tiếp nhai. . ." Lâm Mộc không chịu nổi mà nhíu mày, "Ngao dược tuy có chút đắng, nhưng so với nhai trực tiếp thì tốt hơn nhiều."

"Thật sự có thể?" Phil hoài nghi.

Lâm Mộc buông thảo dược trong tay xuống, khoanh tay ngang ngực, "Ngươi có thể thử xem." Phơi nắng dược, ngao dược, Lâm Mộc tuy rằng không có thử qua, nhưng trung y của Hoa Hạ chính là trải qua ngàn năm truyền thừa, là tinh hoa trải qua lịch sử lắng đọng xuống.

Cho nên sau khi Phil làm thử, thảo dược có thể phơi nắng, thuốc có thể nấu.

Trở lại thời khắc Sacha khuyên nhủ Lâm Mộc uống thuốc.

[HOÀN] BỘ LẠC DU THÚWhere stories live. Discover now