3

96 0 0
                                    

Tin nhắn 1: "Em đang ở đâu, chúng mình gặp nhau đi".
Tin nhắn thứ 2: "Anh rất nhớ em".
Đọc lướt qua cô xóa luôn, chỉ nhếch miệng cười. Nghĩ lúc bên cô ấy sao anh không nói nhớ, giờ nhớ, ai tin được. Lòng người đã thay đổi rồi thì làm sao mà như trước được. Cô mặc kệ, đi ăn thôi.
Cô tính gọi cho thằng em họ đang làm ngoài Vũng Tàu, nghĩ lại sợ nó hỏi sao đi có một mình. Cô không muốn nhắc đến chuyện cô và anh nên thôi. Một mình thì đã sao, có chết được đâu. Cô cũng không hiểu sao mình có thể dửng dưng như vậy được. Mới ngày trước còn buồn còn khóc đó, vậy mà giờ bình thường. Mà cô cũng chẳng muốn biết, như vậy chẳng tốt sao?
Đúng là khi ra biển, hít không khí của biển làm lòng cô thấy bình yên lạ. Điện thoại đổ chuông, là anh gọi. Cô cúp máy. Cô nghĩ, sống một mình cũng tốt mà. Giờ kiếm nhiều tiền già thì vào viện dưỡng lão. Lại là anh gọi, thật là mất hứng. Thế là cô tắt nguồn luôn. Cô muốn mình vui vẻ trọn vẹn.
Đi Vũng Tàu về cô bắt đầu làm việc, công việc bán hàng online giờ có khách nên cũng tạm. Một mình cô làm nên cũng chẳng có thời gian rảnh nhiều. Ngày trước cô hay tự đi giao hàng, nhưng giờ cô ngại ra đường vì sợ biết đâu vô tình gặp anh. Điều cô lo nhất bây giờ là bố mẹ cô thôi. Cô sợ họ buồn vì cô. Cô quyết định sẽ về nhà gặp bố mẹ để nói chuyện. Dù sao cô không muốn bố mẹ cô lo lắng thêm nữa.
Cô về quê ngày trong tuần vì biết anh sẽ không nghỉ để về quê xem cô có về hay không? Về gặp bố mẹ lòng cô thắt lại. Tối đó cô thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ. Bố cô thì chỉ nói tùy con, còn Mẹ cô thì khóc. Cô biết họ đang rất đau lòng. Cô chỉ mới cưới thôi mà sao lại ra nông nỗi này? Cô dặn bố mẹ nếu anh có gọi thì nói con không về. Cô xin lỗi bố mẹ vì cô mà bố mẹ phải lo lắng và đau lòng. Nhưng cô không còn thấy hạnh phúc nữa thì hãy ủng hộ để cô thoát khỏi cái địa ngục này.
Hôm sau, cô về lại Sài Gòn cắm đầu vào công việc. Đối với cô bây giờ kiếm tiền là điều cô muốn nhất. Ngày nào anh cũng gọi nhưng cô không nghe máy, nhiều khi anh gọi bằng số lạ vừa nghe giọng anh cô cúp luôn.
Hơn một tuần sau anh nhắn tin nói anh đã ký đơn ly hôn hẹn gặp cô ở tòa án. Bất giác lòng cô có chút hụt hẫng. Rồi tự an ủi mình, đã quyết định rồi thì không được mềm lòng. Hôm sau cô lên tòa án, vẫn chưa thấy anh. Cô đợi khoảng hơn 30 phút thì anh cũng đến. Thấy anh có vẻ hơi hốc hác nhưng cô không hỏi chỉ nói đơn đâu, rồi bước vào phòng. Anh kéo cô lại nói anh chưa ký, muốn gặp cô nói chuyện. Mắt cô hừng hực sự bực tức, anh đùa cô chắc.
- Anh chưa ký thì gặp tôi làm gì?
Cô nghĩ. Cô và anh đâu còn gì để nói chứ.
- Anh chỉ nhất thời dao động với cô ấy thôi, chứ anh không có ý muốn sống với cô ấy. Anh sẽ nghỉ việc, tìm chỗ khác làm để tránh gặp mặt cô ấy.
Cô quay lại hỏi anh:
- Khi anh ở bên cô ấy anh có nghĩ em sẽ như thế nào không? Chẳng phải em đã từng nói, nếu anh không còn yêu em thì nói cho em biết sao, em chấp nhận để anh đi mà. Em rất ghét ngoại tình. Vậy mà anh đã làm gì? Khi vui vẻ anh có nhớ đến em không? Hả?
Anh chỉ im lặng, cô quay đi nói với lại:
- Khi nào ký thì hãy nhắn tin.
Rồi cô bỏ đi. Anh chạy theo giữ cô lại, cô nói:
- Nếu anh không buông tay ra tôi sẽ kêu bảo vệ đó.
Rồi cô đi, cô cũng sợ anh theo dõi cô nên đi vòng vòng khi nào không thấy anh nữa cô mới dám về phòng. Về cô cũng suy nghĩ về lời anh nói. Không biết anh có thật sự thay đổi quay về với cô không hay chỉ vì anh sợ mắt mặt vì mới cưới mà đã ly hôn.
Mấy ngày sau không thấy anh liên lạc lại, cô nghĩ chắc anh đã quên lời anh nói với cô rồi. Mà hồi xưa giờ linh cảm của cô luôn đúng về anh. Hôm nay có việc cô phải ra ngoài, tự dưng cô lại muốn đi ngang nhà anh. Không biết ông trời trêu ngươi cô hay sao, cô vừa lướt qua nhà anh thì thấy anh và cô ấy đang ôm ấp nhau vào nhà. Cô vừa mới dọn đi vậy mà anh đã dẫn cô ta về nhà rồi. Đúng là đắng lòng mà. Lòng cô trùng xuống có chút hụt hẫng. Cô biết, quyết định ly hôn là sáng suốt và lời anh nói toàn là dối trá. Vậy mà cô đã mong nó là sự thật. Cô quyết định phải giải quyết chuyện ly hôn càng nhanh càng tốt.
Hôm sau cô chủ động gọi cho anh, cô nói anh mau ký đơn ly hôn vì cô không muốn day dưa lâu nữa. Nếu anh có hạnh phúc khác thì nên để cô được tự do. Anh nói anh đang thu xếp công việc để nghỉ. Cô cười, nói anh không cảm thấy xấu hổ khi nói dối trắng trợn vậy sao? Cô nói nếu anh không mau ký thì cô sẽ nói chuyện với ba mẹ anh.
Hôm sau anh gọi lại nói anh đã ký, hẹn tuần sau lên tòa án. Tuần sau lên đúng là anh ký thật. Lần này anh chẳng giải thích gì. Sau một thời gian đợi tóa án hòa giải, cả cô và anh hai bên không có ai muốn hòa giải cả. Thế là xong. Cuối cùng cô được mang tiếng gái có chồng và đã ly hôn.
Cô biết bây giờ mình phải sống vì cuộc đời mình. Điều cô áy náy nhất là bố mẹ cô. Cô yêu họ rất nhiều nhưng lại luôn làm họ buồn. Giờ chỉ khi cô sống thật tốt thì bố mẹ cô mới bớt lo lắng cho cô thôi. Cô gọi điện báo cho bố mẹ biết cô đã ly hôn rồi. Giọng bố mẹ rất buồn, nhưng cô nói cô sẽ sống tốt nên bố mẹ cứ yên tâm.

Cổ tích thời hiện đạiWhere stories live. Discover now