Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???

11.5K 594 142
                                    

Tuy nói biện pháp của Ôn Liễu Niên có chút kì lạ, bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng là tựa hồ có thể làm. Vì thế buổi chiều ngày đó, ám vệ liền tìm được khúc phổ ở trên đường, lại mua một cây sáo ngọc, đồng thời giao cho hắn.

Bởi vì khúc nhạc này lưu truyền rất rộng, lại có chút... Hạ lưu, vì thế Ôn đại nhân đi một vòng lớn ở trong nhà, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, cuối cùng thậm chí còn ý đồ ôm bánh xe nhảy xuống giếng cạn. Triệu Việt dở khóc dở cười nhanh chóng giữ chặt người: "Không bằng mang ngươi đến sau núi?"

"Cũng được cũng được." Ôn Liễu Niên liên tục gật đầu, bằng không nếu là để dân chúng nghe được, mình nhất định sẽ lập tức thu thập bao phục trở về Giang Nam !

Triệu Việt dắt Hắc Phong đến, mang hắn một đường ra khỏi thành.

Núi ở bờ biển tất nhiên không thể so với trong đất liền, đa phần đều có vài tảng đá lớn hoang vắng, cũng không cao. Hai người xoay trái xoay phải, cuối cùng tìm được một chỗ vừa mát mẻ lại vừa yên tĩnh, hơn nữa phong cảnh còn rất đẹp. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên tảng đá, lấy ra sáo ngọc mở ra khúc phổ, bắt đầu nghiêm túc thổi... thập bát mô.

Triệu đại đương gia tâm tình có chút phức tạp.

Luyện tập ba bốn lần, Ôn Liễu Niên hỏi: "Thế nào?"

Triệu Việt nói: "Rất hay."

Ôn Liễu Niên lại hỏi: "Có thần hồn điên đảo không?"

Triệu Việt: "..."

Ôn Liễu Niên hai mắt nóng bỏng.

"Thần hồn điên đảo là vì ngươi, chứ không phải là vì khúc mê diễm này." Triệu Việt gõ gõ đầu hắn, "Đến đây ngồi, trên tảng đá rất lạnh."

Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, đi qua ngồi ở trên đùi hắn tiếp tục thổi. Thuở nhỏ hắn đã tinh thông âm luật, tất nhiên học được rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã thổi đến hữu mô hữu dạng(*), chỉ là quai hàm hơi mỏi.

(*) Hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó.

Triệu Việt vươn tay xoa xoa cho hắn.

"Nghe cùng khúc Thanh Cầu thổi ngày đó cũng không khác bao nhiêu." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù là khác, đợi đến ngày khi hai quân gặp nhau lại nghe thêm hai lần, cũng có thể bắt chước giống gần mười phần."

"Thật sự không muốn để ngươi lên chiến trường." Triệu Việt thở dài.

"Cơ hội hiếm có." Ôn Liễu Niên ưỡn ngực, "Bằng không chờ đến ngày thắng trận trở về triều, phải khoác lác với mấy lão thần trong triều kia thế nào."

Triệu Việt buồn cười: "Chỉ vì chuyện này?"

"Cũng vì có thể sớm ngày đánh thắng trận." Ôn Liễu Niên đặt cằm ở đầu vai hắn, "Đi ra ngoài lâu như vậy, ta muốn về nhà."

Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, nghiêng đầu hôn lên sợi tóc mềm mại kia: "Ừm, ngày Sở quân đại thắng, chúng ta cùng nhau trở về Giang Nam."

Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan SanWhere stories live. Discover now