Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!

17.3K 955 223
                                    

     Nghe có người đi vào, Mộc Thanh Sơn mở to mắt có chút gấp gáp, “Nhanh một chút.” 

     Thật sự là thập phần không bị cản trở lại không kịp chờ đợi.

     Trong nháy mắt ám vệ xoay người biến mất, thuận tiện kéo theo Ôn Liễu Niên . 

     Chuyện như vậy nhất định không thể quấy rầy ! 

     Ôn đại nhân hai chân bay lên không bị khiêng chạy như điên, trong lòng rất là cảm khái . 

     Từ khi bị điều đi, rời khỏi thành Vân Lam, đã rất lâu rồi chưa có cưỡi mây đạp gió qua. 

     Thật sự là tưởng niệm . 

     Bên trong phòng ăn, Thượng Vân Trạch tiến tới nhẹ nhàng thổi nhẹ vào mắt hắn, “Được chưa ?” 

    “Ừm.” Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại một lúc, rồi mới thử cẩn thận mở ra, trong mắt hiện lên chút tia máu . 

    “Bụi rớt vào, qua một lúc sẽ tốt thôi.” Thượng Vân Trạch nói . 

    “Vừa rồi là đại nhân bọn họ sao ?” Mộc Thanh Sơn hỏi, “Ta nghe thấy tiếng động.” 

     Thượng Vân Trạch gật đầu, “Đúng vậy.” 

     Mộc Thanh Sơn tiếp tục ngồi ăn cơm, tính toán ăn xong mau chóng đi tìm đại nhân hỏi một chút, hiện tại thế cục ngoài thành rốt cuộc thế nào rồi. 

     Thượng Vân Trạch trong lòng có chút chấn động —— Vừa rồi nếu là không bị cắt ngang, nói không chừng hắn thật sẽ phóng tứ một phen. Còn nếu thật sự là hôn xuống, cũng không biết con mọt sách ngây ngô trước mặt này, hiện tại sẽ là mặt mũi đỏ bừng hay là giận tím mặt. 

    “Ngươi đang cười cái gì ?” Mộc Thanh Sơn ở trước mặt hắn lắc lắc tay . 

    “Không có gì.” Thượng Vân Trạch cười cười, “Đang suy nghĩ trận này khi nào mới có thể đánh xong.” 

    “Hẳn là sẽ không quá lâu.” Mộc Thanh Sơn nói, “Hiện tại còn chưa khai chiến, cũng đã có không ít thổ phỉ chủ động đầu hàng, thế cục đối với chúng ta cực kỳ có lợi.” 

    “Đầu hàng thật sự đều là những kẻ nhát gan, những kẻ còn lại sợ là không dễ đối phó như vậy.” Thượng Vân Trạch nói, “Nói cách khác, ngay cả cố sự của Ôn đại nhân cũng không hù dọa được bọn chúng, tất nhiên cũng là kẻ có chút cao tay.” 

    "Vậy chúng ta cũng sẽ thắng.” Mộc Thanh Sơn rất kiên trì . 

     Thượng Vân Trạch cười cười, “Ừ, chúng ta nhất định sẽ thắng.” 

     Bởi vì thẩm vấn suốt đêm, cho nên Ôn Liễu Niên cảm giác ngủ được rất kiên định, thẳng đến khi trời tối lúc dùng cơm mới bị đánh thức, sau khi đẩy chăn ra ngồi dậy, vẫn cảm thấy đầu óc có chút hôn mê. 

    “Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn nói, “Triệu Đại đương gia tới.” 

    “Triệu Việt ?” Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn, ngồi ở mép giường mang giày, “Hắn tới làm gì ?” 

Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan SanWhere stories live. Discover now