Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!

21.5K 1.1K 500
                                    

Sau khi trở lại Triêu Mộ nhai, tiểu đệ canh giữ cửa núi trong lòng rất là sợ hãi, Đại đương gia mặt thực sự rất đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phi thường đáng sợ.

Lục Truy đưa cho hắn một chén nước, “Có thể ngàn dặm xa xôi bị điều đến thành Thương Mang làm quan cũng phải có chút tài năng, Đại đương gia không cần quá lo lắng.”

Triệu Việt nói, “Cái con mọt sách kia đâu chỉ là có chút tài năng, hắn quả thực chính là đang cố khoe tài.”

Lục Truy cảm khái, “Hiếm khi thấy Đại đương gia tức giận như vậy.”

Triệu Việt quả thật là tức giận.

Bình thường bên cạnh đều là người tập võ, coi như trong lòng không sảng khoái, đánh một trận cũng thôi đi, nhưng lần này đối phương lại là thư sinh tay trói gà không chặt, trắng nõn nà ngoan ngoãn biết điều, vẻ mặt vô tội đứng trước mặt mình, đừng nói là đánh nhau, coi như chỉ là lấy ngón tay chọt một cái, cảm thấy cũng sẽ ngã xuống không dậy nổi ngay lập tức —— Đương nhiên, cũng có thể là do bản thân hắn cố ý không chịu đứng dậy.

“Hắn có thể làm một con mọt sách thật thà không?” Triệu Việt cáu kỉnh.

Lục Truy nhẫn cười, lắc đầu, tự rót cho mình một chén trà.

Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên một tay chống quai hàm, suy tư nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ cười một cái. Nha dịch đi ngang qua nhìn thấy không khỏi cũng có chút chấn động mãnh liệt, đại nhân là bị trúng tà sao.

Mộc Thanh Sơn nhìn thấy cũng có chút nghi hoặc, muốn đi vào thư phòng nhìn xem sao.

“Trời sắp sáng rồi.” Thượng Vân Trạch kéo hắn, “Có việc gì sáng mai lại nói, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Không buồn ngủ.” Mộc Thanh Sơn nói.

“Không buồn ngủ cũng phải ngủ.” Thượng Vân Trạch nhíu mày, “Không thì làm sao có thể béo lên được?”

Mộc Thanh Sơn không rõ, “Ta vì sao phải béo lên ?”

Thượng Vân Trạch ngừng một chút, nói, ”Bởi vì phúc hậu.”

Mộc Thanh Sơn: …

Ôn Liễu Niên cầm lấy bức họa Triệu Việt trên bàn, để dưới ánh nến nhìn tỉ mỉ.

Ngực Mộc Thanh Sơn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quỷ dị.

Thượng Vân Trạch cũng thấy buồn cười, “Nhìn bộ dáng này không giống như là muốn đến núi Thương Mang diệt thổ phỉ, mà giống như là muốn đến Triệu Mộ nhai đưa sính lễ.”

“Đừng nói bậy!” Mộc Thanh Sơn lườm hắn một cái.

Thượng Vân Trạch nói, ”Sợ cái gì, đại nhân cũng không có nghe được.”

“Bản quan nghe được.” Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, “Sư gia.”

“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn vội bước vào thư phòng.

“Ngươi cảm thấy Triệu Việt làm người thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Mới gặp mặt một lần, không thể nói chính xác được.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Nhưng quả thật không giống như là kẻ đại ác.”

Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan SanWhere stories live. Discover now