Chương 4: Lực lượng bức họa!!!

23.9K 1.1K 408
                                    

"Như vậy thật sự hữu dụng sao?" Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn có chút lo lắng, "Ngược lại có thể chọc giận thổ phỉ hay không, khiến bọn họ dẫn người vào thành đại sát tứ phương?"

"Nếu thật sự là như vậy thì càng tốt." Thượng Vân Trạch nói, "Hiện tại trên các con đường vào thành đều có người của Đằng Vân bảo, chỉ cần đối phương lộ diện, ta chín phần nắm chắc có thể bắt được bọn chúng."

"Nhưng nếu đối phương là cao thủ thì sao?" Mộc Thanh Sơn như trước vẫn có chút sầu lo.

Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ cong lên, "Điểm ấy Mộc sư gia ngược lại là không cần lo lắng."

"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn quyết tâm hỏi đến cùng, thao thao bất tuyệt nói, "Thượng bảo chủ cùng Triệu Việt vốn dĩ không quen biết, sao có thể biết được thực lực của hắn mạnh hay yếu? Nếu tùy tiện dán cáo thị như vậy, tại hạ cảm thấy không được ổn cho lắm, không bằng chúng ta lại nghĩ thêm vài biện pháp khác?"

"Nói cũng có lý." Thượng Vân Trạch gật đầu, "Vậy chuyện này tạm thời giao cho sư gia xử lý, nghĩ xem phải giải quyết thế nào mới ổn thoả."

Mộc Thanh Sơn: ...

Hắn vốn dĩ là muốn mọi người cùng nhau thảo luận.

Thế nhưng Thượng Vân Trạch đã nhanh chân bước ra khỏi thư phòng, hiển nhiên không có ý cùng hắn thảo luận.

Mộc Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Ôn Liễu Niên.

Ôn đại nhân lắc đầu, "Sư gia lo xa rồi."

"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Đằng Vân bảo có thể ở Thương Nhĩ châu cắm rễ vài chục năm, tất nhiên là hiểu rõ thổ phỉ trên núi Thương Mang, ít nhất cũng hiểu hơn ta và ngươi." Ôn Liễu Niên giải thích, "Dân chúng cảm thấy người trong giang hồ kích động hiếu chiến, là vì bọn họ chưa từng thấy qua đại hiệp thật sự. Có thể ở nơi này sáng lập môn phái, chưởng môn cũng không phải kẻ ngốc. Nếu không biết tình huống xung quanh, thì cũng không tùy tiện cắm rễ lập nghiệp."

"Là vậy sao." Mộc Thanh Sơn cuối cùng cũng thông suốt.

"Cho nên ta mới đáp ứng đề nghị của Thượng bảo chủ." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại trong phủ nha thứ nhất không có binh mã; thứ hai không ngân lượng, quân trú ở ngoài thành cũng chỉ là thùng rỗng. Nếu thật muốn diệt nạn trộm cướp, thì chỉ có thể dựa vào Đằng Vân bảo."

Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Đại nhân nói rất có lý." Đến nhậm chức không được nửa tháng, có thể mời được Thượng Vân Trạch từ núi Đoạn Vân xuống, còn có thể mượn tất cả đệ tử Đằng Vân bảo đến tiêu diệt thổ phỉ. Chỉ dựa vào điểm này cũng đã có thể khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Đương nhiên, dân chúng trong thành cũng không biết Đằng Vân bảo cùng quan phủ đã hiệp nghị với nhau, càng không biết Thượng Vân Trạch đã được mời xuống núi, đang chuẩn bị tiêu diệt hết thổ phỉ -- Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hảo cảm của mọi người đối với Ôn Liễu Niên. Dù sao nạn trộm cướp ngoài thành tồn tại cũng đã lâu, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể giải quyết. Vị tân đại nhân này vừa mới nhậm chức liền bắt tay vào xây dựng thiện đường trong thành, chuẩn bị hoàn thành trước mùa đông giá rét cho những người già lưu lạc một nơi an cư, lại mang nha dịch đến từng nhà hỏi thăm dân tình, tốc độ phá án rất nhanh, thậm chí còn đem thuế má miễn giảm không ít, so với vài vị tri phủ lúc trước chỉ biết trốn thổ phỉ trong phủ nha thì vị đại nhân này đã tốt hơn họ không biết bao nhiêu lần.

Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ