☆Chương 109: Ranh giới sống chết, nhìn lại cả đời

Start from the beginning
                                    

Triệu Trinh, nam nhân này, lại có thể yêu nàng thương nàng như vậy, chiều chuộng, bao dung nàng...

Người ta nói, cuộc đời lướt qua trước mắt ta khi nó kết thúc.

Chu Tử cũng vậy, trong lòng nàng biết rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện xót xa đau khổ, hỉ nộ ái ố đã từng trải qua trong đời mình, nay lướt qua từng chút từng chút, sở dĩ có thể như vậy, là bởi vì nàng sắp chết.

Nhưng, nàng không muốn chết, nàng còn có trượng phu rất yêu thương mình, còn có con trai không muốn xa rời mình; nàng không thể chết được, chồng của nàng còn trẻ như vậy, mà hai đứa con trai của nàng còn non nớt như vậy, sao có thể để anh em bọn chúng lại cho thê tử tương lai của trượng phu; nàng không thể chết được, nàng còn trẻ như vậy, nàng muốn cùng Triệu Trinh mình yêu cùng nhau chậm rãi già đi, muốn nhìn hai đứa con trai cưới vợ sinh con...

Nhưng tại sao thân thể của nàng lại nhẹ nhàng, càng bay càng cao như vậy? Vì sao phía trước dường như có một cái động tối đen sâu thẳm to lớn đang chờ mình? Vì sao dường như có một lực hút đang chờ nàng?

...

Triệu Trinh dùng sức ôm chặt Chu Tử, thân thể Chu Tử bắt đầu lạnh dần, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh Chu Tử từ từ trôi đi mất.

"Chu Tử, van xin nàng! Chu Tử, nàng không được chết, hãy ở lại với ta!" Hắn lên tiếng khóc lớn, lệ rơi đầy mặt, hai tay ôm Chu Tử hằn cả gân xanh. "Ông trời, chỉ cần có thể làm cho Chu Tử sống, ta thề, ta thề sẽ không bao giờ giết thêm một người nào nữa! Nếu không, cứ để cho ta đột tử đầu đường..."

Hứa đại phu cùng Hầu đại phu đang bận rộn khẩn trương, đối với việc Vương gia gào khóc cũng mắt điếc tai ngơ. Hứa đại phu đâm vô số ngân châm vào huyệt vị trên người Chu Tử; Hầu đại phu bảo Ngân Linh bưng chén thuốc mình đã sắc xong vào, còn mình quay lưng đi, chỉ huy Ngân Linh tiến hành tẩy rửa cho Chu trắc phi.

Bốn bà mụ đứng ở trong phòng run lẩy bẩy, cũng không dám cất bước rời đi.

Triệu Trinh lúc này đã khóc không thành tiếng, chỉ chảy nước mắt. Hắn ôm lấy Triệu Tử, trong lòng tràn ngập đau khổ. Vào thời khắc này, hắn lại nhớ tới một chuyện mà trước kia hắn căn bản không thèm để ý.

Vợ trước của Chu Lang bệnh nặng hấp hối sắp chết, Chu Lang canh giữ trước giường, lên tiếng khóc lớn, sau đó bị đám bằng hữu đồng liêu trong quân xem như trò cười, không ngừng trêu chọc. Ngay cả bản thân Triệu Trinh, cũng cảm thấy Chu Lang có chút chuyện bé xé ra to, tính tình có chút mềm yếu, cho nên vẫn không chịu giao trọng trách.

Giờ phút này Triệu Trinh mới chân chính lĩnh hội được tâm tình của Chu Lang lúc đó.

"Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng", hắn nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ đổi lấy Chu Tử còn sống khỏe mạnh! Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy cổ họng muốn nôn, trong miệng tanh ngọt.

Đúng lúc này, Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên mang tiểu Thế tử Triệu Tử tới. Bọn họ không dám tiến vào, lại cố ý để cho tiểu Thế tử chạy vào phòng sinh.

Tiểu Thế tử bổ nhào vào bên người phụ thân, thanh âm non nớt kêu khóc: "Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi!" Tại nơi ranh giới sống chết của mẫu thân, tiểu Thế tử Triệu Tử một tuổi bốn tháng, lần đầu tiên nói ra một câu hoàn chỉnh.

Chu Tử đang lơ lửng, dường như sắp bị hút vào cái lỗ đen đang xoay tròn đó, trong lòng nàng biết, cuộc đời của mình sợ là sắp kết thúc, nhớ tới Triệu Trinh, nhớ tới Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử, nhớ tới bé Màn Thầu Nhỏ – Triệu Sam mới sinh, lòng của nàng ngập tràn chua xót, nhưng lại thân bất do kỷ.

Bỗng nhiên, một thanh âm non nớt của trẻ con truyền vào trong tai của nàng: "Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi"!

Là giọng của Bánh Bao Nhỏ! Là Bánh Bao Nhỏ!

Chu Tử giống như bị đánh thức, bắt đầu dùng hết toàn lực giãy dụa, chống cự, kháng cự lại lực lượng vô hình trong hư không.

Một trận đau nhức kịch liệt bất chợt đánh trúng nàng, nhanh chóng tràn ngập toàn thân, tiếp theo, nàng nghe được thanh âm kinh hỉ của Hứa đại phu và Hầu đại phu: "Chu trắc phi tỉnh rồi, Vương gia!"

Tiếp theo, là tiếng Triệu Trinh "Phụt" một cái, dường như trên mặt của nàng bị phun lên cái gì, hơi ấm nóng.

"Máu! Vương gia hộc máu!" hình như là tiếng của Ngân Linh.

Chu Tử dùng hết toàn lực, mở mắt, thấy được Triệu Trinh đang nhìn mình chằm chằm, cũng thấy được khóe miệng Triệu Trinh thấm máu tươi.

Triệu Trinh nhìn thấy Chu Tử khẽ mở mắt, phản ứng đầu tiên là ra lệnh cho người đang chờ bên ngoài: "Kéo bốn bà mụ này ra ngoài, cách ly thẩm vấn!"

[Xuyên không] Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như ChứcWhere stories live. Discover now