Q6 - Đông Lôi kinh mộng - Chương 13

534 24 0
                                    

Thời tiết bên ngoài vốn đã lạnh, huống chi đây lại còn là thâm sơn cùng cốc. Phượng Minh bần thần suốt cả ngày trời, nhưng ngay cả một cái bóng chớp qua còn chẳng thấy, chứ đừng nói là người đưa cơm. Giờ phút này cậu vô cùng tưởng niệm mớ đồ ăn thơm phức của Thu Lam, Phượng Minh bóp bóp bụng, cố ngỏng cổ nhìn thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ ngọn đuốc ngoài cửa, nhưng không cách nào đoán ra bây giờ là lúc nào. Bị tống vào một địa phương quỷ quái thế này, giống như bị ngăn cách với cả thế giới, ngay đến thời gian cũng như ngừng lại.

Cơm tối coi như khỏi phải mơ tưởng, riêng cái loại cuồng đồ "khinh nhờn thần linh, nguyền rủa thánh cung" như cậu thì chưa bị kẻ nào nhảy vào đập cho một trận đã là may lắm rồi. Cái bụng sôi lên rào rào hưởng ứng, đói thật khó chịu. Cậu, Minh vương, từ thưở vào tới thế giới này tới giờ chỉ xơi toàn cẩm y ngọc thực, ngay cả lúc rơi vào tay Nhược Ngôn hay Lộc Đan cũng chưa từng phải chịu thủ đoạn bỏ đói hay ngược đãi đê tiện đến mức này. Đáng tiếc, giờ ngoài việc lẩm bẩm đi lại câu "Mụ.già.thối" thì còn cách nào? Phượng Minh đành nằm xuống ngủ.

Đám rơm bục vừa dơ bẩn vừa hôi như cú trên đất, Phượng Minh có chết cũng không chịu lại gần. Dù có lạnh đến không ngừng run lẩy bẩy, cậu cũng kiên quyết co quắp lại trong góc tường.

Dung Điềm bây giờ đang ở đâu?

Tây Lôi đổi chủ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Đồng Kiếm Mẫn và Đồng Nhi liên thủ?

Thái Thanh có bị Dung Điềm vạch trần không? Thái Thương đứa con của An Hà, là tinh hoa do chính thân thể Phượng Minh tạo ra, loạn như thế này thì biết phải làm sao?

Trong lúc cậu không ngừng trăn trở về những vấn đề không lời giải đáp kia, thì từng mảnh ký ức loạn nháo cùng Dung Điềm ngày trước lại lũ lượt ùa đến quậy tưng. Phượng Minh phì một tiếng, dụi dụi cặp mắt cay xè, bật cười ngây ngô, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập tới, và dù có lạnh căm căm thật, cậu cũng từ từ khép mắt, nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cỗ tiểu kiệu chuyên dụng của quốc sư lặng lẽ dừng lại trước cửa Thiên địa cung. Tế sư viện cùng quốc sư từ trước tới nay thế khắc nhau như nước lửa, Lộc Đan lạnh lùng giương vương lệnh ra trước: "Đại vương lệnh ta tới thăm Minh vương." Sau khi cung kính bái lạy Thiên địa hoàn đặt tại trung tâm thánh hồ, y hơi nghiêng đầu hành lễ với tổng trưởng tế sư.

Tổng trưởng tế sư từ tốn đọc vương lệnh, đoạn lầm rầm: "Kẻ này khinh nhờn thánh cung, đang bị nhốt trong địa cung để hối lỗi. Quốc sư đã nắm vương lệnh trong tay, vậy thỉnh tự vào trong thăm hắn."

Lộc Đan nhét vương lệnh vào ngực, lướt qua đám tế sư âm u chắn hai bên.

Theo ánh lửa chỉ dẫn của gã thị vệ tế sư viện, Lộc Đan đi thẳng vào trong. Hôm nay nhiệt độ không khí lại tiếp tục giảm xuống, trời bắt đầu có dấu hiệu đổ tuyết, nhưng y tuyệt đối không thấy lạnh buốt trong sơn động như Phượng Minh.

Thiên địa cung này vốn là nơi thần thánh nhất trong lòng dân chúng Đông Phàm, chỉ có những người tôn quý, hoặc bị thần linh trừng phạt mới có thể bước vào đây. Bất cứ một thần dân Đông Phàm nào được tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt mỹ của Thánh hồ cùng sắc xanh trầm hút hồn của Thiên địa hoàn, đều bị pháp lực của thần linh chấn nhiếp.

Phượng Vu Cửu Thiên (Q1 - Q15) - Phong LộngWhere stories live. Discover now